Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, cả hai đều thở dốc không thôi.
Nhưng hắn vẫn chưa thực sự thả lỏng nàng. Trán chạm trán, chóp mũi gần như đụng vào nhau, giọng hắn khàn đặc:
"Tích Cửu, yêu là một loại cảm xúc khó lòng kiềm chế. Giống như khi ta ở bên nàng, luôn muốn ôm nàng, muốn hôn nàng, muốn kéo nàng vào lòng, muốn che chở cho nàng, thậm chí hận không thể ngay lập tức hòa làm một với nàng. Khi không nhìn thấy nàng, ta vô cùng nhớ nàng; khi gặp được rồi, ta lại không nỡ buông tay. Dù biết trong lòng nàng không có ta, ta vẫn viện đủ mọi lý do để đến gặp nàng... Vậy nàng nói xem, ta đối với nàng rốt cuộc là gì? Là yêu? Hay chỉ là thích? Nàng có từng dành cho Long Tư Dạ thứ cảm giác này chưa? Nàng có không?"
Lần đầu tiên hắn bộc bạch lòng mình với nàng nhiều đến thế.
Cố Tích Cửu thoáng sững sờ. Đầu óc nàng vì thiếu oxy mà trở nên choáng váng, ong ong vang lên. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không thể suy nghĩ được gì, thậm chí quên cả việc đẩy hắn ra...
Bàn tay nóng rực của hắn lại đặt lên lồng ngực nàng.
"Tích Cửu, nàng cũng có cảm giác với ta. Tim nàng đập nhanh như thế, đúng không? Lúc ta gặp nạn, nàng đã vô cùng lo lắng, sợ ta chết, sợ ta xảy ra chuyện... Tích Cửu, trong lòng nàng đã có ta rồi."
Tựa như lớp vỏ ngụy trang bị lột sạch trước mặt người khác, như thể một vết thương cũ giả vờ lành lặn bỗng bị vạch trần không chút thương tiếc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tích Cửu lúc đầu tái nhợt, sau đó lại đỏ bừng lên.
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ngươi thì hiểu gì về tình cảm giữa ta và hắn? Ngươi căn bản chẳng hiểu gì cả! Tình cảm giữa ta và hắn là thứ tình cảm bền bỉ như dòng nước chảy, không phải kiểu huynh muội đơn thuần! Ngay từ đầu, ta đã xem hắn là người mà ta sẽ theo đuổi trong tương lai! Mỗi người có cách yêu khác nhau, có cách nhìn nhận cảm tình khác nhau. Cái thứ cảm xúc mà ngươi nói, cái kiểu 'một ngày không gặp như cách ba thu' đó... chỉ là lời dối trá, không hợp với ta.
Chúng ta là sát thủ, sống giữa ranh giới sinh tử, mọi thứ đều phải dứt khoát rõ ràng, không có chỗ cho thứ cảm tình ủy mị khiến người ta nghẹt thở này! Vậy nên, những lời âu yếm vừa rồi của ngươi, tốt nhất hãy dành cho những tiểu cô nương khác đi. Ta không cần!"
Trong lòng nàng như có một dòng khí chặn ngang, vừa chua xót, vừa tủi thân, vừa nghèn nghẹn nơi cổ họng, khiến nàng gần như muốn bật khóc.
Nhưng nàng ép mình nuốt nước mắt vào trong, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một con hạc giữa trời, cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
"Còn về cái cảm giác mà ngươi nói... Xin lỗi, ta không có! Ta coi ngươi là bằng hữu, thấy ngươi gặp nạn đương nhiên sẽ lo lắng. Ngay cả Đại Trai và những người khác gặp chuyện, ta cũng sẽ khẩn trương không kém, thậm chí còn hơn cả với ngươi... Ta đối với ngươi, không phải là yêu! Ngươi đừng tự huyễn hoặc bản thân!"
Yêu hắn ư? Làm sao có thể!
Người này quá mức thần bí khó lường, lúc nóng lúc lạnh, khi gần khi xa, có vẻ như có tình, nhưng lại tựa như vô tình. Hơn nữa, chuyện giữa hắn và Vân Thanh La cũng chẳng rõ ràng.
Dù lần trước hắn đưa Vân Thanh La đi là để trừng phạt, nhưng đêm Thất Tịch, hắn vẫn ở bên nàng ta ôn nhu dịu dàng, đúng không? Nàng đã tận mắt chứng kiến!
Đêm đó hắn còn ân cần bầu bạn, nhưng chỉ qua một ngày, hắn đã suýt giết chết người ta vì phạm sai lầm.
Vừa dịu dàng thắm thiết một khắc trước, ngay sau đó liền trở mặt vô tình, lạnh lùng như băng.
Nàng không hề thương hại Vân Thanh La, thậm chí còn chán ghét nàng ta. Nhưng từ cách hắn đối xử với Vân Thanh La, nàng có thể đoán được, nếu một ngày nào đó hắn có được nàng, hắn cũng sẽ giẫm đạp lên nàng như thế!
Chỉ cần đạt được rồi, sẽ mặc sức chà đạp!
Nàng thừa nhận hắn có sức hấp dẫn, thừa nhận có lúc tim nàng rối loạn vì hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu hắn.
Người như hắn, quá khó đoán, không phải kiểu mà nàng có thể yêu được!