Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 802: Huynh đệ song sinh không thể lộ diện



Thổi xong một khúc nhạc, hắn nhìn ánh trăng xuất thần một lúc lâu, bóng dáng rất hiu quạnh.

Trong rừng phong có người ho khan một tiếng, Long Tư Dạ dường như không ngờ rằng trong rừng phong có người, lập tức xoay người lại nhìn.

Một người nam tử mặc áo choàng màu xanh xuất hiện. Người kia mang mặt nạ, không thể nhìn rõ khuôn mặt trông như thế nào, chỉ thấy người này rất cao lớn, và chiếc mặt nạ trên gương mặt kia cũng trông rất quen thuộc!

Hắn chau mày hỏi: "Đế Phất Y?!"

Người mặc áo choàng xanh thở dài một tiếng: "Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải là hắn!" Ngay cả giọng nói cũng cực kỳ giống với Đế Phất Y.

"Vậy ngươi là ai?" Long Tư Dạ nắm chặt cây sáo trong tay: "Sao ngươi lại giống hắn như thế?! Ngươi có quan hệ gì với hắn?"

Người mặc áo choàng xanh trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cười, nụ cười kia có chút nhắm hiểm ở dưới ánh trăng: "Ngươi đoán xem?"

Long Tư Dạ nhìn chằm chằm vào nụ cười từ ác kia, đôi mắt bắt đầu quan sát kỹ hơn: "Huynh đệ của hắn? Sinh đôi?"

Người mặc áo choàng xanh nhẹ nhàng thở dài: "Ngươi đoán gần đúng. Có thể nói chúng ta là song sinh......"

Long Tư Dạ nhíu mày: "Ta chưa từng nghe hắn nói về chuyện này, cũng chưa từng nghe bất cứ người nào nhắc tới."

Người mặc áo xanh cười lạnh một tiếng: "Ngươi đương nhiên chưa từng nghe tới. Ta là huynh đệ song sinh không thể lộ diện......"

Long Tư Dạ lại liếc mắt đánh giá hắn ta một cái, không nói gì.

Người mặc áo choàng xanh tiến lên một bước: "Như thế nào? Không tin? Ngươi cũng xem như quen biết hắn, vậy ngươi hãy tay ta, cằm, mắt, miệng của ta...... Có phải giống hệt như hắn hay không?"

Ánh mắt Long Tư Dạ lướt qua những nơi mà hắn ta vừa nhắc tới, quả nhiên giống y đúc với Đế Phất Y, không có chút khác biệt nào. Ngoại trừ là cặp song sinh, thật sự không thể giải thích nổi.

Đương nhiên, Long Tư Dạ còn nghĩ tới một khả năng —— người nhân bản Đế Phất Y!

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt người nọ: "Sao các hạ không gỡ mặt nạ xuống để ta nhìn xem?"

Người nọ thở dài: "Trước mặt người khác hắn vẫn luôn mang mặt nạ, ngươi thậm chí cũng không biết dáng vẻ chân thật của hắn thế nào, dù ta tháo mặt nạ xuống thì có ích gì chứ? Ngươi có thể phân biệt được ư?

Long Tư Dạ chớp mắt, thở dài: "Ngươi nói cũng có lý. Thôi, bổn tọa không có tâm tư nghiệm chứng gì về ngươi. Chúng ta từ biệt ở đây." Hắn xoay người định rời đi.

"Long tông chủ, ngươi đã bị hắn áp chế lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn cam tâm?"

Long Tư Dạ dừng bước chân, thờ ơ nói: "Công phu của ta vốn dĩ không bằng hắn, địa vị ở dưới hắn là lẽ đương nhiên, có gì mà không cam tâm. Các hạ đừng châm ngòi ly gián chúng ta." Sau đó hắn lại quay người bước đi.

"Vậy nữ nhân người yên mến thì sao? Ngươi vẫn trơ mắt nhìn nàng bị hắn cướp đi, trong lòng không có chút bất mãn nào sao?" Lời này của người mặc áo choàng xanh chỉ khiến người ta đau chân.

Long Tư Dạ chợt quay đầu lại, nói giọng có chút run rẩy: "Ngươi nói bậy gì đó?!"

Người mặc áo choàng xanh mỉm cười, nheo hai mắt lại: "Long tông chủ, ngươi biết rõ tại hạ đang nói cái gì."

Long Tư Dạ quay đầu rời đi.

Người mặc áo choàng xanh không đuổi theo, chỉ chêm thêm một câu phía sau: "Thật ra ta có cách giúp ngươi đoạt lại nữ nhân người yêu, thậm chí có thể giết hắn!"

Long Tư Dạ do dự dừng chân, nói: "Ta và hắn đều là đệ tử thiên bẩm, sao có thể làm ra chuyện như vậy?!" Hắn vội vàng xoay người biến mất.

Người mặc áo choàng xanh nhìn theo bóng của hắn, khóe môi nhếch lên, mỉm cười. Hắn ta nhận thấy Long Tư Dạ đã động tâm, chỉ cần châm thêm chút lửa......

Ngày hôm sau Long Tư Dạ tựa hồ như bồn chồn cả ngày, sau đó đi tới tiểu viện của Đế Phất Y nấn ná một lúc, nhưng nhìn thấy Cố Tích Cửu đang nắm tay nhau với Đế Phất Y trở về. Không biết Đế Phất Y nói gì đó với Cố Tích Cửu, khiến Cố Tích Cửu liên tiếp cười thành tiếng, còn đấm Đế Phất Y một quyền.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com