Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 801: Sẽ có kết cục gì



"Thanh La, chỗ này của nàng không đau sao?"

Vân Thanh La đau đến nỗi run lên, trên trán không tự chủ mà toát ra mồ hôi lạnh: "Dừng tay...... Dừng tay! Ngươi dừng tay......"

Lúc này người nọ mới dừng tay: "Biết đau rồi sao?"

"Ngươi rốt cuộc...... rốt cuộc là ai?! Ngươi không phải là...... con rối của ta!" Ánh mắt Vân Thanh La hoảng sợ. Vừa rồi nàng ta liều mạng muốn dùng thuật con rối để khống chế hắn ta, nhưng cuối cùng căn bản không có phản ứng gì.

"Thanh La, ta là." Người nọ thở dài: "Nhưng ta còn có một chủ nhân khác nữa. Thanh La, ta đã ở bên cạnh nàng hai năm, thực sự có tình cảm với nàng. Nàng nhất định sẽ không chiếm được người kia, vì sao không thật sự xem ta là hắn? Nàng thấy đấy, ta có thể an ủi nàng, có thể khiến nàng vui vẻ, có thể khiến nàng sung sướng, ngoại hình và phong thái của ta cũng giống như hắn. Ta có thua kém hắn chút nào không?"

Vân Thanh La nhắm đôi mắt lại: "Nhưng dù sao ngươi vẫn không phải là hắn! Ngoại trừ dung mạo ra, ngươi chẳng có gì giống hắn cả! Ngươi thậm chí còn không thể sánh được với một sợi tóc của hắn!"

Trong mắt người nọ hiện lên một sự tàn khốc, ngón tay bỗng nhiên thọc vào miệng vết thương của nàng ta một cái!

Cơ thể Vân Thanh La cong lên như cá, suýt chút nữa là thét thành tiếng chói tai, nhưng đã bị người nọ bịt kín miệng lại.

Nàng ta run lên vì đau đớn, đôi mắt trừng lớn tròn xoe, kinh hoàng nhìn người gỗ dường như đã hóa thân thành ác ma.

Người nọ nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, thờ dài: "Nỗi đau này thật ra là do hắn mang đến cho nàng, đúng không?"

Những ngón tay của hắn ta vẫn còn vương vấn quanh miệng vết thương của nàng ta. Toàn thân Vân Thanh La gần như ướt đẫm mồ hôi, nàng ta không dám tiếp tục phản bác, đành phải gật đầu.

Người nọ dường như lúc này mới vừa lòng, cuối cùng bỏ tay ra khỏi miệng nàng ta, hỏi một câu: "Vậy nàng có hận hắn hay không?"

Vân Thanh La lại gật đầu.

"Đúng vậy. Thanh La, người kia chú định sẽ không thuộc về nàng, hắn đối với nàng tàn nhẫn như thế, hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của nàng. Vì sao nàng còn muốn một người như vậy sống trên đời? Nếu nàng không có được hắn, nàng nên tiêu diệt hắn! Nàng thấy có đúng hay không? Ít nhất hắn sẽ không thuộc về ai, vậy nên nàng có được ta, chẳng khác nào như có được hắn......"

Vân Thanh La tái mặt: "Ngươi...... ngươi muốn ta giết hắn?"

Ngón tay người nọ lướt qua môi nàng ta: "Nàng làm gì có bản lĩnh đó, nàng thậm còn không thể tiếp cận hắn. Cho dù nàng có thể tiếp cận hắn, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn giết nàng còn nhanh hơn."

"Vậy...... vậy ngươi nói ta nên tiêu diệt hắn...... Ta......"

"Không cần nàng tự mình động thủ, nàng chỉ cần làm theo lời ta là được......" Người nọ bắt đầu giao nhiệm vụ cho nàng ta.

Nhiệm vụ kia không hề phức tạp. Nàng ta chỉ cần lan truyền một số tin đồn trong đám học sinh, nhân tiện theo dõi người nào đó......

Vân Thanh La tâm loạn như ma, biết rằng một khi mình ra tay, nàng ta sẽ hoàn toàn đứng ở phía đối lập với người kia, không thể quay đầu lại.

Người nọ dường như nhận ra sự do dự của nàng ta, nhẹ nhàng cười, buông xuống một câu uy hiếp: "Vân Thanh La, nàng có thể chọn không làm chuyện này, nhưng ta sẽ đi ra ngoài, sẽ khiến cho mọi người phát hiện ra sự tồn tại của ta, sẽ thú nhận những chuyện giữa ta và nàng trong mấy năm nay qua...... Nàng nói xem, nếu Đế Phất Y biết những chuyện đó, nàng sẽ có kết cục thế nào?"

Vân Thanh La tái mặt.

Nàng ta nhắm hai mắt lại. Chuyện tới nước này, nàng ta đã không còn lối thoát, chỉ có thể làm theo lời người nọ......

......

Mặt trăng lên cao, to tròn như một chiếc đĩa khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời đêm.

Ánh trăng sáng chói làm lu mờ ánh sao, chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao rải rác xung quanh.

Một tiếng sáo từ từ vang lên, vang vọng giữa đất trời, ngay cả những lá phong đỏ cũng xoay tròn như nhảy múa theo âm điệu tiếng sáo.

Long Tư Dạ mặc áo choàng màu trắng đứng dưới gốc cây, tiếng sáo không ngừng truyền ra từ đầu ngón tay hắn, giống như đang hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ, như đang than thở về những ký ức đẹp đẽ mà mình từng có.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com