Bởi vì Vân Thanh La có thương thế trong người, vì thế Cổ Tàn Mặc chưa giao phó nhiệm vụ gì cho nàng ta, chỉ để nàng ta tĩnh tâm dưỡng thương là được.
Tình yêu là một chuyện khiến người thương tâm, Vân Thanh La lần này thật sự đã bị thương đầy mình, đối với Đế Phất Y vừa yêu vừa hận, nhưng cũng biết kiếp này bản thân mình xem như vô vọng, hoặc ngay từ đầu mình và hắn vốn đã vô duyên......
Nhưng đó không phải là điều khiến nàng ta lo lắng nhất. Chuyện mà nàng ta lo lắng nhất chính là 'Đế Phất Y' của nàng ta đột nhiên biến mất!
Người gỗ kia vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh nàng ta, vẫn luôn an ủi nàng ta bỗng nhiên mất tích trong túi trữ vật!
Vì thế mấy ngày nay, ngoài vết thương trong người, nàng ta luôn giống như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng thấp thỏm.
Nàng ta lo sợ người kia ngẫu nhiên sẽ bị Đế Phất Y phát hiện......
Nếu như bị phát hiện, nàng ta thật sự chết chắc!
Đêm đó, nàng ta một mình nằm ở trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên một tiếng, kẽo kẹt mở ra. Một người lắc mình bước vào.
Tóc đen áo tím, mặt nạ trên mặt.
Vân Thanh La nhảy dựng lên: "Ngươi!" Nàng ta bất chấp thân thể bị thương, nhào lên phía trước kéo lấy tay đối phương: "Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu?! Không đúng, sao ngươi có thể tự mình chạy đi?!" Người này đúng là người gỗ bị mất của nàng ta.
Nàng ta nhảy gấp quá, chấn động tới miệng vết thương, đau đến nỗi phải gập người xuống.
Người nọ nhẹ nhàng thở dài, bế ngang người nàng ta lên, một lần nữa đặt ở trên giường: "Nàng còn bị thương, vì sao không cẩn thận như thế?" Giọng nói vẫn dịu dàng như trước.
Vân Thanh La phẫn nộ, kéo lấy cổ áo của hắn: "Nói! Làm thế nào ngươi có thể tự mình chạy?!"
Người nọ lại nhân cơ hội giữ nàng ta lại, bắt đầu hôn nàng ta.
Thân thể Vân Thanh La run rẩy, ôm lấy cổ hắn, giọng nói khẽ run lên: "Ngươi......" Sau đó nhắm đôi mắt lại, lẩm bẩm một tiếng: "Phất Y......"
Một tia sáng lóe lên ở trong mắt người nọ, trong nụ hôn nồng cháy đột nhiên giơ tay xé quần áo của nàng ta ra, lộ ra thân thể mềm mại lả lướt. Những ngón tay của hắn bắt đầu tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng ta......
Rõ ràng, đây là một số chuyện mà hắn và nàng ta thường xuyên làm khi ở bên nhau, thế nên hắn thực hiện rất thành thạo.
Cơ thể Vân Thanh La lại run lên, không ngăn được nước mắt chảy xuống. Nàng ta không hề chống cự, chỉ thường xuyên nỉ non tên Đế Phất Y......
Trong cảm nhận của nàng ta, giống như nàng ta đang làm điều này với người kia trong tâm trí của mình.
Người này cúi đầu nhìn nàng ta, trên môi nở nụ cười ôn hòa, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự chán ghét. Hắn dùng tay của mình đưa nàng ta lên 'thiên đường'.
Khi Vân Thanh La từ trên thiên đường trở lại hiện thực, nàng ta nhìn người gỗ trước mắt thì tâm sinh chán ghét, dùng một tay đẩy hắn ra: "Ngươi cút đi! Ngươi không phải là hắn! Không phải! Đừng làm bẩn ta......"
Thông thường, khi nàng ta đẩy hắn ra như vậy, hắn đều sẽ an tĩnh lui qua một bên, đợi nàng ta đặt mình trở lại trong túi trữ vật.
Nhưng lần này thì không, hắn lui về phía sau một bước rồi tiến lại gần, nắm lấy bả vai nàng ta, cười khẽ: "Vân Thanh La, nàng tự lừa dối mình như vậy tới khi nào?!"
Vân Thanh La bị hắn nắm bả vai nên đau, khiếp sợ trợn to mắt nhìn hắn: "Ngươi......"
Người nọ ngồi ở bên cạnh nàng ta, những ngón tay lại bắt đầu xoa ngực nàng ta, bỗng nhiên ấn một cái, ngay chỗ xương bị gãy. Vân Thanh La thoáng chốc đau đớn, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng ta theo bản năng chống cự lại hắn......
Nhưng sức lực của người nọ vô cùng lớn, nàng ta lại đang bị thương, không thể dùng sức quá nhiều, vì thế bị người nọ hoàn toàn giam cầm ở trong ngực, không thể động đậy.
Giọng nói của người nọ vẫn dịu dàng như trước: "Thanh La, nàng bị thương như vậy, không hận hay sao?"
Những ngón tay của hắn lại leo lên đến chỗ bị kiếm xuyên trên người nàng ta. Nơi đó lúc này đã kết vảy, nhưng sờ vào vẫn vô cùng đau đớn. Mặc dù giọng điệu của người nọ vẫn luôn dịu dàng, nhưng động tác lại không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, trực tiếp dùng ngón tay xé rách lớp vảy máu kia ra......