Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 793: Mộng xuân?



Cố Tích Cửu không muốn hắn kéo tay mình, vội vàng tiến lên tránh đi, thuận miệng nói: "Không ngờ ngươi còn là vị đại sư lâm viên. Tả thiên sư đại nhân quả nhiên đa tài đa nghệ."

Đế Phất Y cười cười: "Này, ngươi có hứng thú thiết kế một chút hay không? Ví dụ như trồng hoa cỏ gì đó ở đây, hay là thay đổi bố cục một chút, biến nó thành phong cách ngươi thích......"

Cố Tích Cửu lắc đầu: "Không cần, ta không tâm tư đó." Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Ta hơi mệt, về trước nghỉ ngơi một chút. Đến lúc luyện công thì gọi ta là được." Nàng xoay người rời đi.

Đế Phất Y đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng nàng đi xa, hơi cụp mắt xuống.

Có vẻ như lần đó hắn sai Mộc Phong phá hủy biệt viện kia đã để lại bóng ma tâm lý cho nàng......

......

Lần luyện công thứ hai thuận lợi hơn lần đầu tiên rất nhiều. Cố Tích Cửu hầu như không phạm sai lầm nào. Đương nhiên trong quá trình luyện công, tình huống thiên biến vạn hóa, Đế Phất Y vẫn luôn canh giữ ở bên người nàng, kịp thời chỉ điểm.

Không có sai lầm lớn nào xảy ra, sau hai canh giờ (4h) nàng đã hoàn thành tất cả công pháp.

Lúc thu công đã là canh bốn (3h sáng), Cố Tích Cửu tranh thủ thời gian nằm xuống ngủ một giấc. Nàng đã mơ rất nhiều giấc mộng, mãi tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh.

Nàng ngáp một cái, vén màn giường lên, nhìn thấy Đế Phất Y đang ngồi ngay ngắn trên giường đối diện. Hắn dường như vừa mới thu công, nhìn thấy nàng vén màn giường lên, hắn chào hỏi nàng một tiếng: "Tỉnh?"

Đột nhiên ánh mắt hắn dời xuống phía dưới, tập trung vào một bộ phận nào đó ở trên người nàng.

Cố Tích Cửu ở trước mặt hắn vẫn tương đối mẫn cảm, vì thế cũng theo ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới, sau đó toàn bộ thân thể cứng đờ!

Nàng đang mặc quần ngủ nghỉ ngơi, giờ phút này bộ vị quan trọng nào đó ở dưới chiếc quần ngủ đang dựng thẳng đứng lên trời!

Đế Phất Y nhìn nàng với ánh mắt vi diệu.

Cố Tích Cửu vội vàng kéo chăn đắp lên! Khuôn mặt đỏ bừng: "Sắc lang!"

Đế Phất Y cười tủm tỉm: "Mộng xuân?"

"Không có!" Cố Tích Cửu cãi lại, nàng đúng thật có một số giấc mơ, không nhớ kỹ trong mộng có gì, nhưng nàng khẳng định không có mộng xuân......

Nàng chợt nghĩ tới điều gì đó, buột miệng nói: "Ngươi là thần bác đúng không*?! Nhất định không phải do mộng xuân gây ra!" (*你这是晨博(勃)吧? = ý nói vật kia chào cờ buổi sáng)

Ánh mắt Đế Phất Y càng thêm vi diệu: "Ngươi hiểu biết nhiều thật! Ngay cả nam nhân thần bác cũng biết."

Đó là điều đương nhiên, nàng là chuyên gia nửa vời về sinh vật, vấn đề về thân thể nam nữ không lừa được nàng.

Nàng chỉ không ngờ rằng, nam nhân giống như Đế Phất Y cũng có hiện tượng mà nam nhân bình thường sẽ có......

Trên thực tế, nàng vẫn luôn tôn thờ hắn như một vị thần tiên.

"Không ngờ ngươi...... ngươi cũng như vậy." Cố Tích Cửu không nhịn được lắc đầu.

Sau khi Đế Phất Y nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên bật cười. Tươi cười của hắn mơ hồ có chút nguy hiểm: "Tích Cửu, không phải ngươi vẫn luôn xem ta là nam nhân hay sao?!"

Lúc nói những lời này thì hắn đã bước xuống khỏi giường lớn, ngồi ở trước giường của nàng, khoảng cách cực kỳ gần nàng.

Khí thế trên người hắn quá mạnh, Cố Tích Cửu không thể không dịch vào phía trong giường, ho khan một tiếng: "Ta...... ta vẫn luôn xem ngươi giống như thần tiên."

Nàng ngồi dậy, cảm ứng trên người một chút, phát hiện nơi đó vẫn dương lên như long tinh hổ mãnh, rất khó chịu ——

Nàng không dám xốc chăn lên hay xuống giường nữa!

Đế Phất Y dứt khoát dùng một tay chống cằm, ghé sát vào trước người nàng, mỉm cười nhìn nàng: "Thẹn thùng?"

Hơi thở ấm áp của hắn gần như muốn thổi quét ở trên lỗ tai nàng, rõ ràng là đang đùa giỡn nàng.

Cố Tích Cửu hét lên một tiếng ngồi dậy, Đế Phất Y dường như nghiện trêu chọc nàng, trực tiếp ghé vào trên vai nàng, thổi khí ở bên tai nàng: "Bảo bối, nàng khiến tai bổn tọa đều đỏ hết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com