Cố Tích Cửu vội vàng kéo hắn lại: "Ngươi định đi đâu?"
"Đi nói sự thật với hắn."
Cố Tích Cửu nhíu mày, không có ý định buông tay: "Thôi!"
Nàng dừng lại một lát, thở dài: "Thôi! Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sau này ta sẽ tự mình giải thích với hắn là được."
Đế Phất Y cúi đầu nhìn nàng kéo tay mình lại, trong mắt thoáng hiện lên nét vui mừng.
Hắn mỉm cười, ngoan ngoãn để nàng nắm tay, dịu dàng nói: "Tích Cửu, ta biết ngươi rất quan tâm ta."
Cố Tích Cửu cả kinh, lập tức buông tay, đứng dậy tuỳ ý nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thấy dù sao ngươi cũng vì cứu ta nên mới bị thương, xem như ta trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi."
Nàng xoay người bước đi ra ngoài. Nàng cần chút không khí trong lành để đầu óc thanh tỉnh.
Nàng đã đi loanh quanh trong sân một lúc, phát hiện ra Đế Phất Y tu sửa sân này rất có phong cách, có cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối, ba bước đổi cảnh, năm bước đổi sắc ——
Lúc trước thánh tôn cũng từng xây dựng một cái sân ở đây. Rõ ràng tòa lâm viên kia khác với tòa hiện tại, nhưng đều rất cao lớn.
Xem ra Tả thiên sư cũng giống như thánh tôn, đi đến đâu đều chỉ thích dùng đồ vật của mình, ngay cả phòng ở cũng không có ngoại lệ, đều xây dựng biệt viện lâm thời.
Nhưng biệt viện này có thể sừng sững ở chỗ này bao lâu?
Có lẽ nửa năm sau khi hắn rời đi, tiểu viện này cũng sẽ bị dỡ bỏ, nơi này vẫn là một vùng đất hoang......
Mắt nhìn thấy nó được xây dựng nên, mắt nhìn thấy nó sụp đổ.
Tất cả mọi thứ ở đây đều giống như ảo ảnh, có lẽ chúng sẽ biến mất bất cứ lúc nào khi ánh mặt trời ló dạng......
Lúc trước ở tòa biệt viện kia, nàng còn rất hứng thú bứng hoa cỏ trên núi xuống đây, thiết kế một vườn hoa của riêng mình, thậm chí lúc ấy nhìn thấy một tảng đá kỳ lạ ở trong núi, nàng cũng rất muốn chuyển nó về trong viện trang trí.
Chỉ là nàng còn chưa kịp hành động, tòa biệt viện kia đã bị thánh tôn phái người dỡ xuống. Hắn phá hủy không đau lòng chút nào, nhưng nàng lại thật sự mất vài ngày mới thích ứng được với chuyện đó, không nghĩ về tòa sân viện đó nữa.
Hiện tại nàng đang đứng giữa một tòa sân viện xa hoa lộng lẫy khác, nhưng lại không còn hứng thú thiết kế cảnh quan như lúc trước nữa......
Ai biết tiểu viện này có thể tồn tại bao lâu?
Mấy ngày, mấy tuần, hay là mấy tháng?
Có lẽ chờ đến lúc nàng cũng có thực lực tương ứng, có thể tạo ra một tòa biệt viện bất cứ lúc nào, lúc đó nàng lên kế hoạch thiết kế cũng chưa muộn.
Đối với thứ không thuộc về mình, nàng không cần bận tâm!
"Sân này thế nào?" Phía sau truyền đến một giọng nói.
Cố Tích Cửu quay đầu lại, nhìn thấy Đế Phất Y đang đứng ở phía sau mình cách đó không xa, lười biếng dựa vào lan can tủm tỉm cười nhìn nàng.
Gia hỏa này lúc ở bên ngoài, giả mạo từng cử động của Cố Tích Cửu đều rất giống, ngoại trừ không thân thiện với người khác, những mặt khác căn bản không thể nhìn ra thật giả.
Nhưng khi trở lại trong viện, hắn lại yên tâm lớn mật thể hiện bản tính thật của hắn, tất cả biểu tình động tác đều thuộc về Đế Phất Y, đôi khi khiến người ta cảm thấy hắn đáng ăn đòn......
"Nhìn bổn tọa như vậy làm gì? Thân xác này là của ngươi, hay là ngươi bị bản thân mình mê hoặc?" Đế Phất Y dứt khoát bước tới, xoay người một vòng: "Có phải bổn tọa mặc váy rất đặc biệt hay không?"
Thường xuyên bị hắn trêu đùa, Cố Tích Cửu cũng tê dại không ít: "Đúng là rất đặc biệt, nhìn giống như nhân yêu! "
Đế Phất Y cười: "Bảo bối, ngươi mang thân xác của ta phồng cái miệng nhỏ lên mới thật sự giống nhân yêu." Hắn đi đến bên cạnh Cố Tích Cửu, nắm lấy tay nàng: "Đi, ta đưa ngươi đi dạo quanh đây. Lâm viên này là bổn tọa tự mình thiết kế, đẹp không?"