Đế Phất Y đương nhiên không muốn hắn ta nắm được cánh tay của mình. Hắn vội vàng tránh né, thoát khỏi tay hắn ta, cười như không cười nói: "Long tông chủ đang muốn cưỡng ép ta ư?"
Đó giống như hành động Cố Tích Cửu thuấn di, cho dù Long Tư Dạ cũng không nhìn ra được manh mối. Long Tư Dạ nghẹn ngào một chút, đang định nói chuyện, Mộc Phong giống như từ trên trời đáp xuống, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Đế Phất Y: "Cố cô nương! Chủ nhân chúng ta cho mời."
Đế Phất Y xoay người đi theo Mộc Phong.
Long Tư Dạ đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng dáng hắn rời đi, ngón tay chậm rãi nắm chặt ở trong ống tay áo.
Cố Tích Cửu đứng từ nơi xa, thu hết toàn bộ vào trong đáy mắt, nàng đau đầu xoa xoa thái dương.
Long Tư Dạ từng là huấn luyện viên sát thủ doanh trại, tâm tư rất kín đáo, có một số chuyện chỉ sợ không thể gạt được hắn ta lâu......
So với việc để hắn ta tự mình điều tra ra, chi bằng giải thích rõ mọi chuyện với hắn ta, nhưng Đế Phất Y lại không cho phép ——
Thật sự rất đau đầu!
......
Khi Cố Tích Cửu trở lại tiểu viện, Đế Phất Y đang viết gì đó trong phòng.
Bởi vì buổi tối hắn phải hướng dẫn Cố Tích Cửu luyện công, vì thế Cố Tích Cửu đã sai người đặt thêm một chiếc giường khác trong phòng, hai chiếc giường đối diện nhau, khoảng cách khá gần.
Sau khi Đế Phất Y trở về, Cố Tích Cửu trả lại chiếc giường lớn kia cho hắn, nàng sẽ ngủ ở trên một chiếc giường khác.
Cố Tích Cửu nghĩ vì hắn đã giải vây cho nàng ở trong lớp học nên nói lời cảm tạ với hắn.
Đế Phất Y ngẩng đầu nhìn nàng, hơi nhếch môi lên: "Ta và ngươi là cha con, khách khí cái gì."
Cố Tích Cửu bị hắn chặn ở nơi đó, nghẹn họng một lát, sau đó mỉm cười: "Hiện tại thân phận của ta là Tả thiên sư, người nên gọi ta là nghĩa phụ......"
Đế Phất Y lắc đầu: "Da mặt ngươi rất dày."
Bầu không khí trong phòng lúc đầu có chút ngưng trọng, sau khi hai người cười cợt mấy câu đó, không khí đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Cố Tích Cửu hừ một tiếng: "Này, ngươi hãy gọi một tiếng nghĩa phụ nghe xem!"
Đế Phất Y thở dài: "Không thể! Ta sợ gọi ngươi như thế, ngươi sẽ bị sét đánh!"
Cố Tích Cửu chỉ cảm thấy hắn đang nói nhảm, không để ở trong lòng, cười nói: "Nói nhảm,!"
Đế Phất Y cười cười, không nói nữa, vẫn tiếp tục cúi đầu viết.
Cố Tích Cửu tò mò, lại gần cúi người nhìn xem, phát hiện hắn đang viết thiên thư, nàng thậm chí không nhận ra được chữ nào.
"Đây là gì?" Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình hiểu biết về văn tự đủ nhiều, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại văn tự này, giống ký tự nhưng cũng giống biểu tượng, xuất hiện ở dưới ngòi bút của hắn giống như nước chảy mây trôi, nhìn qua giống như những đám mây trên trời.
"Không biết?" Đế Phất Y nhướng mày.
"Đương nhiên không biết, ta cũng chưa từng nhìn thấy."
"Ừ, không biết cũng không sao." Đế Phất Y vẫn tiếp tục viết.
Cố Tích Cửu ngồi một bên, đột nhiên hỏi một câu: "Mộc Phong bọn họ đã biết chuyện đúng không?"
Ngòi bút của Đế Phất Y hơi dừng lại một chút, không hề phủ nhận: "Đúng vậy, bọn họ đã biết."
Lần này chẳng những có Mộc Phong ở đây, ngay cả Mộc Lôi, Mộc Vân, Mộc Điện cũng đều tới hết. Hiện tại cả bốn người đều đang chơi bài trong viện! Rõ ràng, bọn họ tới đây là để hộ giá Đế Phất Y.
Bọn họ có thể tới đây, Cố Tích Cửu cũng cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc, hiện tại công lực của nàng và Đế Phất Y đều đang ở trạng thái suy yếu nghiêm trọng, nếu như có tuyệt thế cao thủ muốn gây bất lợi đối với bọn họ, thật sự là có chút nguy hiểm.
Nhưng Đế Phất Y đã từng nói, chuyện này chỉ có nàng biết hắn biết, ngoài ra không ai biết cả.
Vì thế nàng đã giấu tất cả mọi người, bao gồm các bằng hữu của nàng, linh sủng của nàng......
Nhưng hắn lại quay đầu nói cho bốn tên thuộc hạ của mình biết chuyện.