Đế Phất Y cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh: "Không phải."
Lam Ngoại Hồ mím môi, nhích lại gần hắn một chút: "Nhưng...... nhưng sao ngươi lại phớt lờ ta như vậy?"
Nàng ấy lại cắn cắn môi: "Ngươi cảm thấy ta quá ngốc nên mới khiến ngươi bị thương đúng không? Ta...... ta xin lỗi...... sau này ta nhất định chú ý hơn một chút, lúc đối chiến sẽ phản ứng nhanh hơn một chút......"
Đế Phất Y gật đầu: "Ngươi nên độc lập hơn một chút."
Lam Ngoại Hồ đáng thương nhìn hắn: "Tích Cửu, ngươi...... có phải lập lại tổ chiến đội, ngươi không cần ta nữa hay không? Ta sẽ cố gắng hết sức. Tích Cửu, ngươi đừng bỏ rơi ta......"
Đế Phất Y đau đầu: "Lam Ngoại Hồ, người đáng tin nhất trên đời này chính là bản thân ngươi, đừng luôn trông cậy vào người khác. Ngươi không ngốc, ngươi chỉ nhát gan mà thôi. Chỉ cần khắc phục tật xấu này, ngươi chưa chắc đã kém những người khác, chỉ cần nỗ lực là được. Cố Tích Cửu...... ta không thể bảo vệ ngươi cả đời......"
Nếu như Đế Phất Y không phải đang ở trong thân xác Cố Tích Cửu, hắn đã không thèm nói nhảm với tiểu hồ ly. Nhưng tiểu hồ ly này dường như là bằng hữu mà Cố Tích Cửu để ý nhất, vì thế hắn đành phải hao tâm tốn sức chỉ điểm nàng ấy đôi câu.
Nhưng hắn đã quên một điều, những người khiến hắn hao tâm tốn sức chỉ điểm đều là tuyệt phẩm tinh anh của đại lục này, cơ bản đều những cường giả có đầu óc cứng rắn. Những người đó có thể chịu được đả kích, tiếp thu được kiến thức từ sự hướng dẫn của hắn, cải thiện bản thân.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn dụng phải người giống như tiểu hồ ly, hắn lại dùng cách giáo dục đệ tử thiên bẩm quả thực là không thông.
Đối với tiêu hồ ly mà nói, những lời này của hắn nghe vào trong tai chính là 'Cố Tích Cửu muốn đoạn tuyệt với mình'. Nàng ấy lập tức kêu lên: "Tích Cửu, ngươi thật sự không cần ta nữa ư?"
Đế Phất Y cảm thấy mình giống như tú tài gặp binh, có lý cũng nói không rõ.
"Tích Cửu, có phải...... có phải ngươi giận vì ta đã hai lần nhìn thấy chuyện giữa ngươi với Tả tiên sư hay không? Ta thật sự chưa từng nói với người nào khác, ngươi hãy tin tưởng ta......" Lam Ngoại Hồ bật khóc mở miệng nói.
Gân xanh trên trán Đế Phất Y dựng đứng, nhưng không thể dùng một chân đá bay tiểu hồ ly này, đành phải dỗ dành: "Yên tâm, Tích Cửu sẽ không bỏ rơi ngươi, chỉ là...... chỉ là bây giờ ta đang bị thương nên chưa thể lập chiến đội. Ngươi hãy luyện tập với tiểu tử Thiên Linh Vũ kia trước, đợi ta khỏi hẳn sẽ lập tổ với các ngươi."
Đôi mắt Lam Ngoại Hồ lập tức sáng lên: "Được!" Nàng ấy lau nước mắt, sau đó xoay người chạy trốn như một con nai.
Thật vất vả mới thoát được sự quấy rầy của tiểu hồ ly, Đế Phất Y đang định quay về tiểu viện của mình, vừa quay đầu thì nhìn thấy Long Tư Dạ đứng cách đó không xa, đang nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp.
Đế Phất Y khẽ cau mày, Long Tư Dạ này cực kỳ thông minh, chẳng lẽ hắn ta đã mang lòng nghi ngờ?
Mặc dù hắn giả thần thái bước đi gì đó của Cố Tích Cửu đều rất giống, nhưng chỉ có thể lừa những người bọn họ không quen biết, nếu thật sự đụng phải người nào đó thân thuộc với bọn họ, sẽ rất dễ dàng nhận ra sự khác biệt từ một số điều rất nhỏ......
Ví dụ như đại trai chúng nó, ví dụ như tiểu hồ ly, ví dụ như Thiên Linh Vũ, ngoài ra còn có Long Tư Dạ đang đứng cách đó không xa. Mấy người đó đều rất quen thuộc với Cố Tích Cửu, thậm chí tiểu hồ ly cũng cảm nhận được sự thay đổi của Cố Tích Cửu, trở nên xa lạ. Long Tư Dạ có thể cảm nhận được hay không?
Có lẽ hắn nên dùng danh nghĩa thánh tôn đuổi Long Tư Dạ rời đi! Tránh cho hắn ta làm hỏng chuyện của mình!
Đế Phất Y không có ý định nói chuyện với Long Tư Dạ, vì thế lúc đi ngang qua hắn ta, hắn chỉ gật đầu, định bước tiếp rời đi.
Trong nháy mắt , Long Tư Dạ đã ngăn cản đường đi của hắn: "Tích Cửu, ta thấy chúng ta nên nói chuyện!" Hắn ta giơ tay lên muốn nắm cánh tay của hắn!