Nhưng nàng mang theo thân xác Đế Phất Y đi hỏi, có lẽ Long Tư Dạ sẽ không trả lời. Hay là đi lừa Cổ Tàn Mặc?
Nhưng Cổ Tàn Mặc chắc cũng không hiểu những vấn đề này.
Cuối cùng một tiết học cũng kết thúc. Khi nhìn thấy mấy học sinh kia đang định quây lại đây để hỏi nàng đáp án, nàng khụ một tiếng, xoa lòng bàn tay đang định tìm một lý do để trốn, Đế Phất Y đã lặng yên đến gần bên cạnh nàng, nhét vào trong tay nàng mấy tờ giấy nhỏ......
Nàng nhìn thoáng qua chúng một chút, phía trên những tờ giấy ấy đúng là đáp án về những vấn đề mà đám học sinh đã hỏi!
Chữ viết của Đế Phất Y vừa thanh nhã vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ, hơn nữa hắn còn bắt chước chữ viết của nàng, nhìn giống như chữ nàng viết.
Cố Tích Cửu chờ những học sinh kia xúm lại, lập tức giống như làm phép lật mấy tờ giấy kia lên, đưa cho từng người, lười nhác nói một câu: "Đáp áp mọi người muốn ở đây."
Khi mấy học sinh kia còn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, vị 'Tả thiên sư' đã tiêu dao rời đi.
Một tiết học này miễn cưỡng xem như kết thúc.
Tả thiên sư không phải mỗi ngày đều phải lên lớp, mà là ba ngày một tiết, điều này khiến Cố Tích Cửu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù nàng tham gia tiết học có chút miễn cưỡng, nhưng đối với bản thân nàng mà nói, nó vẫn có ích rất lớn, vô tình nàng đã hấp thu rất nhiều tri thức. Nàng thu hoạch phải nhiều hơn so với bất cứ học sinh nào, bởi vì nàng là giảng sư......
Khi nàng bước ra ngoài thì thấy Lam Ngoại Hồ đang ngồi một mình xuất thần trên một cái ghế đá, khóe mắt đỏ hoe.
Nàng đã quen thói quan tâm tới tiểu hồ ly, vì thế thuận chân bước tới, đứng ở bên cạnh Lam Ngoại Hồ một lúc lâu. Lam Ngoại Hồ có vẻ đang thất thần, không nhìn thấy nàng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, khiến Lam Ngoại Hồ giật mình, nàng ấy vội vàng quỳ xuống dập đầu hành lễ: "Tả thiên sư đại nhân!"
Cố Tích Cửu không nhịn được thở dài: "Có chuyện gì vậy?"
Lam Ngoại Hồ lắc đầu lia lịa: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tả thiên sư đại nhân, Ngoại Hồ còn có việc, Ngoại Hồ cáo lui trước." Năng ấy lại cúi đầu hành lễ, sau đó chạy nhanh như một chú thỏ.
Cố Tích Cửu: "......"
"Không ngờ Tả thiên sư đại nhân cũng quan tâm tới bằng hữu của Tích Cửu." Một giọng nói khó hiểu vang lên bên cạnh.
Cố Tích Cửu quay đầu nhìn qua, là Thiên Linh Vũ.
Tiểu tử có vẻ khó chịu, nhưng không dám phát tác với Tả thiên sư. Rất rõ ràng, hắn biết rõ cảm xúc của Lam Ngoại Hồ.
"Lam Ngoại Hồ xảy ra chuyện gì?" Cố Tích Cửu thuận miệng hỏi.
"Có lẽ cảm thấy mất mát. Mặc dù chúng ta đã vào Tử Vân ban, nhưng không hiểu vì sao Tích Cửu không nói chuyện nhiều với chúng ta nữa, cho dù có nói cũng rất hờ hững. Tiểu hồ ly dường như có tâm sự, hình như xảy ra chuyện gì đó. Ta gặng hỏi nàng ấy, nàng ấy cũng không chịu nói."
Cố Tích Cửu cau mày, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Lam Ngoại Hồ.
Nàng không muốn nhiều lời với Thiên Linh Vũ, tránh bại lộ chân tướng, vì thế xoay người bước đi.
Lúc nàng đang miên man suy nghĩ trên đường, đột nhiên nhìn thấy phía trước là tiểu hồ ly đang đi theo phía sau Đế Phất Y, trông có vẻ muốn chạy tới nói chuyện nhưng lại sợ hãi.
Cố Tích Cửu khẽ động trong lòng, cũng không nói một lời đi theo phía sau.
Một lát sau, tiểu hồ ly cuối cùng có đủ dũng khí, chạy tới: "Tích Cửu!"
Đế Phất Y nhìn thấy tiểu hồ ly thì có chút đau đầu. Tiểu hồ ly này quá đeo bám, thích ôm cánh tay người khác, hơn nữa còn thích ôm cánh tay Cố Tích Cửu.
Sau khi hắn tiếp nhận thân xác này, đương nhiên không muốn để tiểu hồ ly ôm mình, thậm chí không cho nàng tiếp cận mình trong vòng ba bước, vì thế tiểu hồ ly mới hậm hực như vậy.
Lần này tiểu hồ ly chạy tới, dường như lại muốn ôm cánh tay 'Cố Tích Cửu', nhưng cánh tay nàng ấy vừa vươn ra được nửa đường đã vội vàng rụt lại, nhẹ giọng nói: "Tích Cửu, có phải ngươi vẫn đang giận ta hay không?"