Hiện tại nàng rốt cuộc có thể tiến vào ban này, nhưng không nghĩ rằng mình phải dùng thân phận đạo sư ——
Thân phận Tả thiên sư rất được tôn sùng, cho dù ở Thiên Tụ Đường cũng rất được yêu thích, vì thế ngày đầu tiên Cố Tích Cửu dùng thân phận Tả thiên sư đi học, nhìn thấy đám học sinh phía dưới lần lượt đứng thẳng người khom lưng hành lễ, trong lòng nàng vẫn có một chút cảm khái kiêu ngạo nho nhỏ.
Nhưng sau khi giảng bài, nàng nhận ra làm đạo sư Tử Vân ban không dễ!
Mọi người đều biết, học sinh lớp 1 của Tử Vân ban (lớp mạnh nhất ở trường trung học cơ sở) chính là những thiếu niên tinh anh trong tinh anh trên đại lục này, cực kỳ tài năng. Mỗi một người trong số họ đều thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên cũng đều kiêu ngạo bướng bỉnh khó thuần, đầu đầy gai góc.
Trong lúc Cố Tích Cửu giảng bài, nếu có chỗ nào khiến bọn họ cảm thấy mơ hồ, bọn họ sẽ lập tức nhấc tay chỉ ra, hoặc đặt câu hỏi cho vấn đề đó, chờ Cố Tích Cửu trả lời.
Cố Tích Cửu đã luyện công luyện cả đêm nên có chút chóng mặt nhức đầu, bản thân nàng thực sự không hiểu rõ giáo trình kia, lúc này giảng bài chẳng qua chỉ nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo mà thôi, có nhiều vấn đề nàng thật sự không hiểu......
Nhưng đường đường là Tả thiên sư, bị người khác hỏi á khẩu không trả lời được thì rất kỳ cục. Vì thế Cố Tích Cửu liền nháy mắt ra hiệu với Đế Phất Y đang ngồi ở dưới đại sảnh.
Không ngờ Đế Phất Y lúc này căn bản không quan tâm tới nàng, chỉ cúi đầu đọc sách giáo khoa, ra vẻ rất chăm chỉ học tập.
Chết tiệt, gia hỏa thật ra đang muốn nhìn xem nàng bị chê cười?!
Sách giáo khoa của Tử Vân ban ở trong mắt hắn chẳng phải giống như chương trình học của học sinh tiểu học hay sao? Hắn nghiêm túc xem nó làm gì cơ chứ?!
Nàng vừa bình tĩnh nói với học sinh vừa đặt câu hỏi chờ đợi, rằng nàng sẽ giải thích vấn đề đó vào cuối buổi học, sau đó nàng truyền âm cho Đế Phất Y: "Tả thiên sư đại nhân, đáp án, đáp án."
Đế Phất Y mắt điếc tai ngơ, vẫn rất nghiêm túc xem sách giáo khoa.
"Đế thiên sư, Đế thiên sư......" Cố Tích Cửu tiếp tục truyền âm.
Đế Phất Y tiếp tục giả chết, còn cúi đầu viết gì đó.
Vì thế Cố Tích Cửu nổi giận, bắt đầu nói: "Đế Phất Y, ngươi không nói đáp án cho ta, có thể ta sẽ nói nhảm! Sau này bọn họ phát hiện ra sự thật hoàn toàn không phải như vậy, khẳng định cho rằng Tả thiên sư ngài đã lầm, đến lúc đó người mất mặt chính là ngài!"
Đế Phất Y rốt cuộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, truyền âm tới: "Bảo bối, vi phụ không sợ mất mặt, nàng cứ việc nói nhảm."
Cố Tích Cửu: "......" Đã lâu không nghe thấy hắn gọi nàng là bảo bối, bây giờ bất chợt nghe thấy như thế, nàng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng một tiếng 'vi phụ' lại thành công khiến nàng run lên một chút, giáo trình trong tay suýt nữa đã rơi xuống mặt sàn.
Xem ra gia hỏa này đã hạ quyết tâm nhìn nàng bị chê cười, Cố Tích Cửu khẽ cau mày.
Mặc dù nàng có thể khiến Đế Phất Y mất mặt, nhưng hiện tại nàng đang sống ở trong thân xác này, đến lúc đó người bị chê cười vẫn là nàng......
Nàng bĩu môi, trong lòng bắt đầu quay cuồng với đủ loại ý niệm, nhất thời mất tập trung, thiếu chút nữa đã giảng nhầm nội dung phía sau.
Thật không may, có rất nhiều tiểu quỷ nghe không hiểu bài giảng của nàng, và Thiên Linh Vũ chính là một vị trong đó.
Hắn thậm chí còn có chút hận Đế Phất Y khiến cho bằng hữu tốt nhất của mình là Cố Tích Cửu bị cười nhạo trong trường, vì thế hắn cũng tóm được cơ hội đặt ra câu hỏi. Những câu hỏi của hắn đều rất hóc búa, hơn nữa chúng đều có nội dung chuyên môn.
Cố Tích Cửu không thể tùy tiện nói nhảm, vì thế nàng chỉ có thể yêu cầu bọn họ đặt ra nghi vấn trước, sau khi học xong nàng sẽ giải thích.
Nàng vừa giảng bài, vừa tính toán ở trong lòng. Nàng ngẫm nghĩ làm thế nào tìm lý do trốn tránh bọn họ sau khi tan học. Đối với những câu hỏi đó, nàng lặng lẽ ghi nhớ chúng trong lòng, sau này sẽ tìm cơ hội để hỏi những người khác......