"Đương nhiên là bị đuổi đi rồi." Đế Phất Y không để ý trả lời.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên khoé môi của Cố Tích Cửu dính một chút nước sốt. Hắn là người rất ưa thích sạch sẽ, không nhịn được vươn tay ra lau nó giúp nàng: "Ăn con cá mà miệng cũng dính đầy dầu......"
Khoảnh khắc này, hắn dựa người rất sát vào người nàng.
Cố Tích Cửu ngửi được mùi hương quen thuộc ở trên người hắn, giống như mùi thuốc giống như mùi hoa......
Nàng sững người một chút, đột nhiên ngẩng đầu.
Hắn ở rất gần nàng, vì thế lúc nàng vừa mới ngẩng đầu lên, cánh môi đúng lúc lướt qua cằm đối phương......
Nàng choáng váng, hắn cũng cứng đờ.
"Các ngươi......" Cánh cửa đột nhiên mở ra, phát ra một tiếng 'bang!'.
Cố Tích Cửu cả kinh, theo bản năng quay đầu. Nàng nhìn thấy Long Tư Dạ thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt. Trong tay hắn vốn dĩ đang bưng một chén thuốc, lúc này bị rơi xuống mặt đất vỡ vụn, nước thuốc vương vãi khắp nơi.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng gần như theo bản năng, đột nhiên đẩy Đế Phất Y cách nàng chưa đầy nửa bước ra xa......
Đế Phất Y không kịp phòng bị, bị nàng đẩy lui về phía sau mấy bước. Đột nhiên, sau lưng có người ôm lấy eo nàng: "Tích Cửu!"
Lông tơ trên người Đế Phất Y dựng đứng!
Hắn đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, vì thế vung khuỷu tay về phía sau một cái!
Mặc dù cơ thể nho nhỏ của Cố Tích Cửu đang bị trọng thương, nhưng dưới sự điều dưỡng của Đế Phất Y, đã gần như khôi phục. Hơn nữa bản thân Đế Phất Y có rất nhiều sở học, có thể nói bao quát hết tất cả mọi thứ, kỹ năng chiến đấu cực kỳ tinh vi, cũng cực kỳ xảo quyệt.
Khuỷu tay của hắn đập trúng phần eo của Long Tư Dạ, hơn nữa còn đâm vào huyệt vị có thể khiến người đau đớn nhất. Long Tư Dạ rên lên một tiếng, gần như lập tức cúi người xuống, nhăn nhó.
Đế Phất Y giống như nước chảy ngang qua, sắc mặt âm trầm không đổi, trong lòng cảm thấy chán ghét!
Một loạt biến hóa xảy ra quá nhanh, Cố Tích Cửu trợn mắt há mồm, không nhịn được tiến tới gần Long Tư Dạ một chút: "Long Tư Dạ......"
Long Tư Dạ nhướng người lên, liếc mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tích Cửu một cái, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, tràn ngập hận ý và sát ý.
Đây là lần đầu tiên Cố Tích Cửu nhìn thấy ánh mắt thế này của hắn. Da đầu nàng tê dại, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Long Tư Dạ không nhìn nàng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Đế Phất Y, nói với giọng đau khổ: "Tích Cửu, thì ra nàng thích hắn. Nàng không hề yêu ta hay sao?"
Hắn cười đau khổ, bỗng nhiên xoay người rời đi!
Cố Tích Cửu khẽ mở miệng, đuổi về phía trước vài bước thì dừng lại, sau khi sững sờ một chút, Long Tư Dạ đã đi xa!
Cố Tích Cửu đứng tại chỗ ngây người một lát, sau đó lao về phía Đế Phất Y, nắm lấy vạt áo của hắn, tức giận nói: "Đế Phất Y, vì sao ngươi đánh hắn?!"
Đế Phất Y cũng tức giận: "Bổn tọa đâu phải người mà hắn muốn ôm là có thể ôm?!"
Đế Phất Y cúi đầu nhìn nàng ngồi xổm dưới mặt đất, ngẫm nghĩ một chút, sau đó cũng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: "Tích Cửu, thật ra ta rất vui."
Cố Tích Cửu rất muốn dùng một chân đá bay hắn đi, nhưng nghĩ rằng dẫu sao thì đó chính là thân thể của mình, vì thế nàng từ bỏ ý định đó, oán hận nói: "Sao ngươi lại vui?! Ngươi thấy vui khi người gặp họa?!"
Đế Phất Y khẽ thở dài: "Vừa rồi ngươi tức giận nhưng vẫn không tiến lên giải thích nguyên nhân với hắn, điều đó chứng tỏ ngươi vẫn sợ ta sẽ xảy ra chuyện. Trong lòng ngươi có ta......"
Cố Tích Cửu nhất thời nghẹn ngào một chút: "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Đó là vì ta vốn không phải là người dễ xúc động. Hơn nữa chuyện ta đã hứa thì sẽ làm được, đó là vấn đề tín nhiệm, không liên quan tới chuyện trong lòng có ngươi hay không!"