Bây giờ có 'Tả thiên sư' tới, phản ứng đầu tiên của đại trai là đối phương sẽ tranh đoạt cá với nó......
Nhưng đối phương chẳng những sẽ không đoạt cá của nó, còn gõ vỏ của nó. Đây là những hành động thường thấy của chủ nhân nó. Nó rất nhớ!
Đại trai ứa nước mắt, ngập ngừng thử cọ xát bên người hắn.
Lục Ngô cũng nhảy xuống khỏi vỏ trai, chạy đến trước mặt Cố Tích Cửu, dùng một cái đuôi trong đó quét quét vào tay Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu cố nén dục vọng muốn vuốt lông của nó ——
Trước kia nàng nhìn thấy Lục Ngô, Lục Ngô sẽ quen thói dùng cái đuôi quét lên tay nàng, nàng sẽ thuận thế kéo nó tới, dùng ngón tay vuốt lông cho nó, từ đỉnh đầu đến từng cái đuôi......
Bộ lông của Lục Ngô bóng mịn như sa tanh, cảm xúc cực kỳ tốt, vì thế mỗi khi Cố Tích Cửu nhàn rỗi không có việc gì, nàng rất thích vuốt lông cho tiểu gia hỏa này. Và tiểu gia hỏa này hiển nhiên cũng rất thích để nàng vuốt lông, mỗi lần như thế nó đều sẽ thích ý hừ hừ vài tiếng, dùng mỗi một cái đuôi quấn quanh cổ tay của nàng......
Có một số thứ sẽ bám rễ rất sâu theo thời gian, trở thành thói quen của nhau.
Mặc dù Cố Tích Cửu đã thay đổi thân xác, nhưng nhìn thấy sủng vật của mình, thiếu chút nữa cũng quen thói muốn vui chơi cùng chúng nó.
Chỉ đến khi Đế Phất Y giương mắt nhìn qua, nàng mới bừng tỉnh lại.
Thật ra động vật mẫn cảm hơn người rất nhiều, có lẽ chúng nó không biết thân xác chủ nhân đã thay đổi người, nhưng chúng nó có thể cảm ứng được sự khác thường của chủ nhân.
Vì thế ở trước mặt chúng nó, chỉ cần Cố Tích Cửu hơi không chú ý một chút cũng dễ dàng bị lòi đuôi.
Nàng nhịn xuống dục vọng muốn vuốt lông Lục Ngô. Lục Ngô dùng cái đuôi quét nàng một lúc lâu, nhưng không được nàng đáp lại. Tiểu gia hỏa cảm thấy thất vọng, lại quay đầu nhảy lên trên lưng đại trai, ghé vào nơi đó với dáng vẻ như chú chó nhỏ vừa bị vứt bỏ. Trông nó vô cùng đáng thương.
Trong lòng Cố Tích Cửu có chút chua xót, không nhịn được truyền âm cho Đế Phất Y: "Khi nào chúng ta có thể đổi lại?"
Đế Phất Y thờ ơ nói: "Có lẽ ta bị giết, ngươi sẽ có thể trở về bản thể."
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng lười nói lời vô nghĩa với hắn.
Con cá đầu tiên cuối cùng cũng nướng xong, Đế Phất Y liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, hỏi: "Muốn nếm thử hay không?"
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn con cá kia một cái, với tài nấu nướng của mình, nàng kết luận con cá này có lẽ ăn không được ngon, vì thế nàng lắc đầu: "Chẳng phải con cá đầu tiên ngươi phải đưa cho đại trai hay sao?"
Đế Phất Y khẽ cười: "Ngươi là Tả thiên sư, lại là khách, đương nhiên phải mời khách ăn trước. Thế nào, muốn nếm thử hay không?"
Cố Tích Cửu không hứng thú trực tiếp lắc đầu: "Ngươi đưa cho đại trai trước đi, nói chuyện cần phải giữ lời."
Đế Phất Y không nói gì, ném con cá cho đại trai. Ánh mắt đại trai sớm đã chờ mong, vừa nhận cá thì lập tức ăn luôn. Nó vừa nhai vài miếng liền liếc mắt nhìn Đế Phất Y một cái, sau đó lại nhai vài miếng nữa và lại nhìn nhìn hắn.
Đế Phất Y không vui: "Nhìn ta làm gì? Nhìn ta ăn thì có ngon hơn không?"
Đại trai chùi cái miệng nhỏ: "Chủ nhân, ta cảm thấy tài nghệ của ngươi sa sút rất nhiều."
Đế Phất Y: "......" Không ngờ hắn bị ghét bỏ, người không dễ dàng nướng đồ như hắn lại bị đại trai này ghét bỏ!
Nhưng Cố Tích Cửu thật ra hiếm khi nhìn thấy Tả thiên sư đại nhân ăn mệt, không nhịn được muốn cười, cố ý nói: "Còn cá nữa hay không? Để bổn tọa nướng vài con."
Đế Phất Y nhìn đại trai rồi lại nhìn Cố Tích Cửu, dứt khoát nói: "Không còn nữa. Chỉ có một con thôi."
Câu cá nửa ngày mà chỉ có mỗi một con? Kỹ thuật câu cá của Tả thiên sư xem ra vẫn rất tệ!
Đại trai tỏ vẻ không thể tin nổi: "Chỉ có một con? Một con không đủ để ta nhét răng. Chủ nhân, ba ngày rồi chúng ta mới quay về, sao ngươi có thể ngược đãi chúng ta như vậy......"