Nhưng, đại trai và Lục Ngô hiếm khi ngoan ngoãn thế này.
Trước đây, dù nàng nướng cá hay nướng thịt ở đó, đại trai đều sẽ hô to gọi nhỏ ở bên cạnh nàng, dáng vẻ gấp gáp, nước dãi có thể chảy thành sông.
Lục Ngô càng không cần phải nói, thứ này chỉ cần nhìn thấy nàng, lập tức chui vào trong ống tay áo của nàng, giống như một đứa trẻ, chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn nàng.
Nhưng hiện tại cả hai lại yên tĩnh ngoan ngoãn như thế!
Sau khi Cố Tích Cửu tới Thiên Tụ Đường, phần lớn thời gian đều luyện công và đối chiến, ba con này được nuôi thả trong núi. Ba con này vốn là bá vương trong núi, cho nên phần lớn thời gian của chúng đều ở trong núi, dăm ba bữa mới chạy về liên lạc với chủ nhân một chuyến.
Mỗi lần trở về đương nhiên sẽ phải gọi đồ ăn. Cố Tích Cửu sẽ mang chúng nó đến nhà ăn để ăn, hoặc chúng sẽ săn bắt một ít thú hoang dã để Cố Tích Cửu nướng thịt cho chúng ăn. Ba tháng qua bọn họ vẫn luôn sống như vậy.
Hiện tại thân xác chủ nhân của chúng đã thay đổi, ba con này vẫn chưa nhận ra......
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đế Phất Y ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Tả thiên sư đại nhân đại giá quang lâm, nơi này khiêm tốn, mời ngồi, mời ngồi."
Giọng điệu cực kỳ lưu loát.
Cố Tích Cửu đứng đó một lúc, bỗng nhiên nhớ tới mình và hắn dường như không được thoải mái trong buổi lễ cập kê......
Cho đến lúc buổi lễ kết thúc, hắn không nói thêm với nàng một câu nào nữa, cứ thế xoay người rời đi.
Cuối cùng bọn họ đã tranh cãi vì điều gì?
"Ngươi thật sự thích hắn như vậy?"
"Đúng vậy!"
"Vì hắn không tiếc hy sinh ta?"
"Đúng vậy!"
Dường như cuộc đối thoại cuối cùng giữa hắn và nàng chính là thế này......
Có lẽ cuộc nói chuyện đó đã tổn thương đến hắn, khiến hắn mang thù......
Không ngờ đường đường là Tả thiên sư cũng trẻ con như vậy.
Cố Tích Cửu âm thầm nhìn kỹ hắn một hồi.
Nàng không muốn tranh chấp với hắn trước mặt ba con thú trước mắt, vì thế rộng lượng cười cười: "Mùi cá nướng rất thơm." Sau đó nàng ngồi xuống đối diện với hắn.
Đại trai nghi ngờ nhìn nhìn Cố Tích Cửu, yên lặng dịch về phía Đế Phất Y: "Chủ nhân nói con cá đầu tiên thuộc về ta......"
Đúng là đồ tham ăn!
Cố Tích Cửu giơ tay gõ trên vỏ của nó một cái: "Ngươi cho rằng ta tới đây đoạt cá của ngươi? Ngươi nhường con cá này cho ta, ta cũng không ăn!"
Đại trai yên tâm, nhưng nó vẫn nhìn Cố Tích Cửu một lát. Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn nó: "Nhìn bổn tọa như vậy làm gì?"
Tiểu oa nhi trong vỏ trai chớp chớp đôi mắt: "Ta cảm thấy...... cảm thấy Tả thiên sư đại nhân hôm nay rất gần gũi......" Gõ vỏ của nó rất giống với chủ nhân.
Thật ra đại trai nó rất buồn bực, lần này trở về đang muốn vui vẻ kẹp góc áo chủ nhân để tỏ vẻ thân thiết, nhưng lại bị chủ nhân một chân đá văng, hơn nữa đá nó cách xa ba thước mà không lưu tình chút nào. Nó cực kỳ kinh ngạc, không hiểu chủ nhân bị trúng gió gì.
Ngay cả Lục Ngô cũng muốn chui vào trong ống tay áo chủ nhân, nhưng chủ nhân dùng một ánh mắt lập tức ngăn cản nó lại.
Sau đó ba con bị chủ nhân giáo huấn một trận, nói chúng là linh sủng thì nên có dáng vẻ của linh sủng, nên bảo vệ chủ nhân tránh khỏi tai hoạ, mà không phải chỉ biết làm nũng và tỏ ra đáng yêu với chủ nhân giống như chó với mèo......
Khiến bọn chúng mặt xám mày tro, không dám đến gần nàng nữa......
Cũng may sau khi chủ nhân giáo huấn chúng nó xong, còn biết dỗ ngọt chúng nó một chút, bắt đầu nướng cá......
Đại trai và Lục Ngô thích ăn cá do chủ nhân nướng nhất. Khi chúng nó nhìn thấy nơi này thì lập tức khôi phục lại tinh thần, ngồi chờ xung quanh đống lửa trại. Nhưng chúng nó không dám đến cọ xát bên cạnh chủ nhân nữa.