Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 775: Ta có lời muốn hỏi các ngươi.



Hiện tại Cố Tích Cửu đương nhiên là Đế Phất Y, hắn ấn mở ngọc bài, hoa văn trên tấm ngọc bài tan đi, hoá thành một tấm gương, trong đó xuất hiện gương mặt Mộc Phong. Mộc Phong nhìn chủ tử nhà mình có chút bối rối, nhưng vẫn cố gắng hỏi một cách nhã nhặn: "Chủ thượng, có gì phân phó?"

Đế Phất Y nói rất ngắn gọn: "Phái người điều tra một chút, người được gọi là Tả thiên sư đi cùng Vân Thanh La trong đêm Thất Tịch kia là ai, lai lịch thế nào. Mấy ngày nay theo dõi và canh chừng Vân Thanh La chặt hơn một ít, xem nàng ta có gì bất thường hay không?"

Mộc Phong kinh hãi trong lòng nhưng cũng rất giận dữ, không ngờ có người dám giả mạo Tả thiên sư?! Không muốn sống nữa sao?!

Hắn lập tức vâng lệnh: "Vâng!" Sau đó bắt tay thu xếp.

Đế Phất Y thu hồi ngọc bài, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn đá.

Chẳng trách Cố Tích Cửu thù ghét mình nhiều như vậy, thì ra nàng đã nhìn thấy mình đi chơi cùng với Vân Thanh La......

Theo lý mà nói, Cố Tích Cửu không phải là người dễ xúc động, trong tình huống bình thường nàng sẽ không nhìn lầm. Hơn nữa đêm Thất Tịch xuống núi nàng có mang theo đại trai. Với khứu giác của đại trai, có lẽ có thể phân biệt được hơi thở thật giả trên người hắn......

Chẳng lẽ kẻ giả trang chân thật đến nỗi đại trai cũng không phân biệt được?

Lúc hắn đang trầm ngâm, cửa phòng bị đá sầm một tiếng mở ra. Phong Triệu giống như tia chớp chạy vào, trên lưng còn cõng cả Lục Ngô, còn đại trai thì kẹp vào cái đuôi của Lục Ngô......

Đại trai cực kỳ hoạt bát, vừa vào cửa liền kêu: "Chủ nhân, nghe nói ngươi bị thương nên dọn đến đây ở, đã đỡ hơn chưa?"

Nó lăn thẳng tới, muốn kẹp vạt áo của Đế Phất Y.

Đế Phất Y nhấc chân dẫm lên vỏ của nó.

Lục Ngô kêu chi chi vài tiếng lao tới, cái đuôi lắc lư giống như bánh xe lửa muốn quấn lấy cổ tay của Đế Phất Y, tỏ vẻ mình rất thương nhớ chủ nhân.

Đế Phất Y chỉ một lóng tay ở trên đầu nó, khẽ quát: "Ngoan!".

Mặc dù hắn đang dùng thân thể Cố Tích Cửu, nhưng hồn phách vẫn rất cường đại, một khi linh hồn được kích hoạt toàn bộ, có thể khiến da đầu người ta tê dại.

Động vật là loài mẫn cảm nhất, vì thế Lục Ngô lập tức sợ tới mức không dám cử động, chớp đôi mắt đáng thương nhìn Đế Phất Y, không hiểu vì sao chủ nhân không cho nó gần gũi.

Đế Phất Y đương nhiên không biết động tác quen thuộc này của mình đã tổn thương tâm linh nho nhỏ của ấu thú.

Hắn cũng không thèm để ý, sau khi khiến ba con đều bình tâm lại một chút, hắn mới mở miệng: "Ba tên các ngươi đều ngoan ngoãn một chút, ta có lời muốn hỏi các ngươi."

Hắn nói là hỏi chúng nó, nhưng thật ra chỉ có đại trai mới có thể nói tiếng người.

Đương nhiên, hắn không muốn để ba con này phát hiện ra thân xác chủ nhân nhà mình đã thay đổi người, vì thế hắn ngẫm nghĩ, vẫn nên dùng chính sách dụ dỗ, đốt một đống lửa trại, chuẩn bị nướng cá cho chúng nó ăn.

Trong quá trình nướng cá, hắn hàn huyên vài câu giống như đang nói chuyện phiếm với đại trai, cuối cùng biết được toàn bộ chi tiết Thất Tịch ngày đó Cố Tích Cửu gặp gỡ Vân Thanh La và 'Đế Phất Y'......

......

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên mặt hồ bỗng nhiên xuất hiện bọt nước lăn tăn rồi nổi lên gợn sóng, sau đó Vân Thanh La giống như một cơn gió lao ra.

Nàng ta mới vừa mới thoát ra khỏi mặt nước thì lập tức ho khan vì sặc, gương mặt xinh đẹp tím tái giống như quả cà tím.

Bởi vì nín thở quá mức, nàng ta ho ra máu, từng ngụm từng ngụm một.

Vừa rồi lúc nàng ta chìm xuống dưới nước thì lập tức nín thở, bởi vì nàng ta biết vu thuật châm có thể khiến người ta tê liệt một khắc (15ph), nàng ta chỉ cần nín thở một khắc là có thể khôi phục tự do.

Nhưng nói thì rất dễ dàng, làm thì lại rất khó.

Ban đầu, nàng ta cảm thấy một khắc chỉ một lát là sẽ trôi qua, nhưng ở trong nước, một khắc lại lâu như vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com