Cố Tích Cửu cụp mắt xuống, lặp lại: "Ta rất thất vọng......"
Vân Thanh La cuối cùng tìm được điểm yếu của đối phương, càng thêm đắc ý: "Ngày đó ngươi còn cố ý chạy tới chào hỏi chúng ta, ta biết ngươi không cam lòng, muốn cẩn thận nhìn hắn một cái. Nhưng chẳng phải rõ ràng đã khiến ngươi thất vọng rồi sao? Lúc ấy trông ngươi có vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng rất chua xót đúng không? Ta thấy lúc ấy ngươi cười rất gượng gạo!"
Cố Tích Cửu dường như chỉ có lặp lại: "Cười rất gượng gạo......"
Vân Thanh La nhìn thấy dáng vẻ chịu đủ đả kích của nàng như thế thì rất hả giận, bước thêm về phía trước một bước: "Cố Tích Cửu, Tả thiên sư đại nhân và ta sớm đã định ước chung thân, ở trong lòng hắn ngươi căn bản không là gì cả! Ngay cả khi hắn đối xử tốt với ngươi cũng chỉ vì cảm thấy áy náy, không có gì đáng giá, thậm chí hắn muốn cưới ngươi cũng không phải là điều hắn thật tình muốn. Người hắn thực sự thích là ta, thật sự quan tâm che chở cho ta. Cho dù sau này ngươi và ta đều cùng gả cho hắn, ta cũng lớn hơn ngươi, vì thế ta sẽ là chính thất còn ngươi sẽ là thiếp......"
Cố Tích Cửu ngắt lời nàng ta: "Ngươi đã tỉnh mộng hay chưa? Ngươi chắc chắn lễ Thất Tịch vừa rồi, ngươi thật sự đi chơi với Tả thiên sư?"
Vân Thanh La ngẩng cao đầu: "Đương nhiên chắc chắn! Trên đời này ai có thể giả mạo được hắn? Hơn nữa, ai dám giả mạo hắn?"
Cố Tích Cửu không nói chuyện nữa, bắt đầu thu dọn đồ câu cá.
Vân Thanh La yên lặng quan sát bốn phía, xác nhận không có người thứ hai ở đây, trong mắt nàng ta hiện lên một sự tàn khốc. Nàng ta chậm rãi tới gần Cố Tích Cửu, dưới chân đột nhiên vướng một chút, giả vờ té ngã, lao thẳng về phía Cố Tích Cửu!
Trong lòng bàn tay nàng ta nắm một cây Vu Thuật châm, chỉ cần đâm trúng người là có thể khiến người đó tạm thời mất đi năng lực hành động. Vu thuật châm không có độc, vì thế cho dù có người kiểm tra vết thương, cũng không thể nhìn ra trúng độc.
Nàng ta muốn đâm và đẩy tiện nhân chướng mắt này xuống nước! Sau đó tiện nhân này mất đi năng lực hành động chỉ có thể chết đuối ở trong nước, người khác sẽ không thể phát hiện được bất cứ điều gì ——
Tốc độ lao tới của nàng ta cực nhanh. Lúc nàng ta cho rằng Cố Tích Cửu không đề phòng sẽ không kịp trốn thoát, nhưng không ngờ trước mắt nàng ta hơi loé lên một cái, bóng dáng Cố Tích Cửu biến mất. Sau đó nàng ta cảm thấy cổ áo của mình bị thứ gì đó móc lên một chút, và một luồng sức mạnh đẩy nàng ta về phía trước!
Nàng ta vốn dĩ đang trong tư thế lao tới, dự định là đẩy Cố Tích Cửu xuống nước còn bản thân nàng ta có thể kịp thời dừng lại. Nhưng sau khi nàng ta bị câu một chút, dưới chân không được yên ổn, với một tiếng bịch bịch, nàng ta ngã xuống nước ——
Khoảnh khắc nàng ta rơi xuống nước, vu thuật châm trong tay cũng chấn động, đâm thủng lòng bàn tay nàng ta. Vì thế bản thân nàng ta nhất thời không thể cử động, giống như một hòn đá chìm xuống phía dưới......
Nàng ta hoảng hốt, muốn há mồm thật to, nhưng toàn thân đều cứng đờ, ngay cả miệng cũng không mở ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước bốn phía đang dồn về phía mình, ép tới......
Khoảnh khắc nàng ta chìm xuống mặt nước, nàng ta nhìn thấy Cố Tích Cửu vẫn êm đẹp đứng ở trên bờ hồ, mỉm cười nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng tà ác.
Trong khoảnh khác đó, nàng ta hoảng hốt cảm thấy nụ cười này của đối phương có chút quen mắt, giống như nụ cười của Tả thiên sư......
Nhìn thấy nàng ta rơi xuống nước, Cố Tích Cửu không có ý định cứu. Khi Vân Thanh La chìm vào đáy nước, thay vào đó nàng chỉ mỉm cười, sau đó mang theo cần câu, xách theo sọt cá tiêu dao rời đi.
Những gợn sóng trên mặt hồ biến mất, hồ nước yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
......
'Cố Tích Cửu' trở lại trong viện của mình, ngồi ở trên ghế đá một lát, sau đó lấy ra một tấm ngọc bài từ trong túi trữ vật.
Ngọc bài này chính là ngọc bài mà Đế Phất Y đã làm rơi ở trong hồ sâu lúc trước, sau đó bị hắn tìm trở về.