Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 772: Ngươi đừng hiểu sai.



Vân Thanh La nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Có phải ngươi cảm thấy Tả thiên sư đại nhân cứu ngươi là bởi vì ngài ấy thích ngươi hay không?"

Cố Tích Cửu câu môi cười cười, lạnh nhạt: "Hả?"

Vân Thanh La cảm thấy Cố Tích Cửu hôm nay hết sức cao thâm khó đoán, mỗi câu mình nói đều đâm về phía trái tim nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn không bị nghẹn. Thậm chí Vân Thanh La còn có một loại ảo giác, không thể tiếp tục đề tài này nữa.

Vân Thanh La có thể cảm ứng được đối phương bắt đầu không kiên nhẫn với mình, không thèm nói một lời với mình.

Nhưng sau khi khiêu kích đối phương vài câu, đối phương dường như có một chút hứng thú đối với nàng ta, cũng nhìn nàng ta thêm vài lần, thậm chí hiện tại còn có hành động giống như đang lắng nghe.

Vân Thanh La hiếm khi tóm được cơ hội nói chuyện riêng một mình với Cố Tích Cửu thế này, đương nhiên không muốn bỏ lỡ, vì thế nàng ta khẽ cười nói: "Thật ra Tả thiên sư đại nhân luôn thương cảm những người yếu thế, cũng đặc biệt quan tâm tới nữ hài tử bị thương. Nhớ ngày đó ta bị người khác bắt đi, ta cũng bị thương, Tả thiên sư đã tìm và cứu được ta. Vì cứu ta mà ngài ấy đã hao tổn rất nhiều linh lực. Khi nhìn thấy ta vô cùng đau đớn, ngài ấy còn cho ta rất nhiều thứ tốt để dỗ dành ta......"

Lần này Cố Tích Cửu dường như quan tâm hơn đến nội dung mà nàng ta đang nói. Nàng thậm chí không nhìn thấy có một con cá đang cắn vào cần câu của mình, còn di chuyển cần câu qua một bên, sau đó xoay người lại lắng nghe Vân Thanh La nói chuyện.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn Vân Thanh La, ngân nga nói: "Hả? Ta không tin! Hắn đã tặng ngươi thứ gì?"

Vân Thanh La hơi dừng lại, cười lạnh: "Những thứ mà Tả thiên sư đưa ra đương nhiên đều là đồ tốt, giá trị liên thành. Nhưng sao ta phải nói cụ thể với ngươi?"

Cố Tích Cửu thở dài: "Ngươi không nói, làm sao ta tin được?"

Vân Thanh La hừ một tiếng: "Ngươi không tin thì thôi, ta không cần ngươi tin! Chỉ cần ngươi hiểu lần này bất luận Tả thiên sư tặng ngươi thứ gì, chẳng qua đều là muốn dỗ ngươi mà thôi. Dù sao ngươi cũng là môn nhân của thánh tôn, ngươi bị thương nặng như vậy...... là bởi vì một câu nói của hắn. Hắn cảm thấy có lỗi, sợ sau này ngươi cáo trạng linh tinh ở trước mặt thánh tôn, vì thế muốn dỗ dành ngươi. Thật ra hắn vẫn luôn xem ngươi giống như hài tử."

Cố Tích Cửu chớp mắt: "Sao ta lại cảm thấy ngươi xem Tả thiên sư giống như hài tử?"

Vân Thanh La nhướng mày đẹp: "Cái gì?"

Cố Tích Cửu lắc đầu, lười giải thích với nàng ta, quay đầu lại tiếp tục đùa nghịch với cần câu của mình.

Vân Thanh La một lần nữa bị nàng phớt lờ, trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, cười lạnh nói: "Ta xem Tả thiên sư giống như hài tử chỗ nào? Ngươi nói ta nghe!"

Cố Tích Cửu mặc kệ nàng ta, giơ tay lên, một con cá lớn đã mắc câu. Nàng để cá vào trong sọt, dường như cảm giác rất có thành tựu, lầm bầm một câu: "Câu cá theo cách này quả nhiên rất dễ, đúng là một ý kiến hay."

Vân Thanh La quả thực tức giận đến mức choáng váng: "Cố Tích Cửu! Vừa rồi ngươi chỉ nói nhảm thôi đúng không?! Bây giờ không giải thích được, ngươi chỉ biết nói linh tinh, còn tỏ vẻ thâm trầm?"

Cố Tích Cửu rốt cuộc liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Ánh mắt kia giống như nhìn một khúc gỗ mục. Vì nàng ta có khả năng là đệ tử thiên bẩm, nàng quyết định khuyên nàng ta một chút, tránh cho nàng ta ngu ngốc không còn thuốc chữa: "Tả thiên sư khống chế thiên hạ, sao có thể làm chuyện ấu trĩ như thế? Sợ người ta cáo trạng nên nhanh chóng dỗ dành người ta. Ngươi cho rằng những việc hắn làm là đang chơi trò con nít hay sao?"

Vân Thanh La: "......"

Nàng ta hừ một tiếng: "Bất luận như thế nào, Tả thiên sư cứu ngươi chỉ vì xuất phát từ đạo nghĩa. Hắn rất giàu có, cho dù đưa cho ngươi thứ gì, đối với hắn mà nói chỉ là một giọt nước trong chén. Ngươi xem chúng như bảo bối, nhưng người ta căn bản không để ở trong lòng. Ngươi đừng hiểu sai ý của hắn!"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com