Bọn họ đều nhìn ánh mắt của Đế Phất Y hành sự, nhìn thấy Đế Phất Y đối xử tốt với Cố Tích Cửu, đám người kia đều vội vàng tới đó nịnh bợ!
Đúng vậy! Nhất định là như thế!
Nàng ta càng nghĩ càng thêm tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy bất bình.
Nàng ta không nằm yên được nữa, vì vậy dứt khoát xuống giường.
Nàng ta bị thương rất nặng, nhưng thể chất khá tốt, hiện tại thật ra có thể miễn cưỡng xuống giường di chuyển, chỉ cần không vận động mạnh là được. Nàng ta thậm chí có thể chậm rãi đi bộ một chút.
Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, thời gian này mọi người hoặc là đang ăn cơm, hoặc là đang ở trong phòng luyện công, rất hiếm người sẽ hoạt động ở bên ngoài.
Vân Thanh La không muốn gặp người khác, vì thế nàng ta chọn thời điểm này mới đi ra ngoài, muốn giải sầu một chút, nhân tiện ngẫm lại con đường tương lai mình nên đi thế nào.
Đế Phất Y đã trừng phạt nàng ta, mà nàng ta lại là đệ tử thiên bẩm, Đế Phất Y không có khả năng đuổi nàng ta ra khỏi Thiên Tụ Đường, vì thế sự trừng phạt của nàng ta có lẽ cũng kết thúc ở đây.
Nàng ta chỉ cần dưỡng thương mười ngày nửa tháng, chờ sóng gió này trôi qua, mọi người sẽ lãng quên chuyện này, nàng ta lại thành thật một chút, ngoan ngoãn một chút, có lẽ sẽ không có người nào làm phiền nàng ta nữa. Dẫu sao nàng ta vẫn còn nhỏ tuổi, cho dù làm sai chuyện gì cũng dễ dàng được mọi người tha thứ ——
Nàng ta không nghĩ nhiều về chuyện làm thế nào để có được chỗ đứng ở trong Thiên Tụ Đường một lần nữa, nàng ta vẫn chỉ suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Cố Tích Cửu......
Nàng ta vừa chậm rãi bước đi, vừa cúi đầu suy tư, bất chợt dường như nhận ra điều gì đó. Nàng ta ngẩng đầu lên, toàn thân cứng đờ!
Cố Tích Cửu đang ngồi ở bên bờ hồ cách đó không xa, trong tay cầm một chiếc cần câu, giống như đang câu cá......
Tiện nhân này hại nàng ta trở thành con chuột chạy qua đường, bây giờ lại có vẻ rất nhàn nhã tự tại! Còn có thời ở đây gian câu cá!
Vân Thanh La theo bản năng nhìn khắp nơi xung quanh. Xung quanh không có người nào khác, chỉ có nàng ta và Cố Tích Cửu......
Cố Tích Cửu đang câu cá dường như cũng nhận ra nàng ta đang tới gần, ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía nàng ta, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi, sau đó chuyển lực chú ý trở lại trên cần câu của mình......
Dám phớt lờ nàng ta?!
Vân Thanh La càng thêm tức giận! Cảm thấy vết thương nơi ngực đau nhói......
Nàng ta không sợ Cố Tích Cửu. Nếu đơn thương độc mã đấu nhau, Cố Tích Cửu còn lâu mới là đối thủ của nàng ta. Lần trước nha đầu này có thể thắng, hoàn toàn là do hai đồng bạn của kia của nàng! Chỉ dựa vào bản thân nha đầu này, thậm chí không xứng xách giày cho nàng ta!
Hơn nữa hai người đều đang bị thương, mức độ thương tổn không kém nhau lắm, vậy nàng ta còn sợ cái gì?
Nàng ta chậm rãi đi tới: "Cố Tích Cửu......"
Cố Tích Cửu dường như quá lười để ý tới nàng ta, vẫn lười biếng nhìn lưỡi câu trong hồ, thậm chí không thèm đáp lại.
Vân Thanh La đứng ở nơi đó một lúc lâu, cười lạnh: "Nghe nói trong lễ cập kê, ngươi nhận được rất nhiều lễ vật, ngay cả Tả thiên sư cũng tặng đồ cho ngươi?"
Lần này Cố Tích Cửu cuối cùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Ngươi muốn nói gì?" Giọng nói lạnh lùng như gió.
Cũng không biết vì sao, Vân Thanh La mơ hồ phát hiện có một chút khí thế của Tả thiên sư ở trên người Cố Tích Cửu!
Hừ, nha đầu này đang cố ý học theo Tả thiên sư, đúng không? Học phong độ, khí thế và thái độ của người ta khi nói chuyện......
Bắt chước bừa! Ghê tởm!
Nàng ta đứng yên cách Cố Tích Cửu khoảng một trượng, cười lạnh: "Ta muốn nói chính là, ngươi đừng quá đắc ý. Mọi người tặng lễ vật cho ngươi chẳng qua chỉ muốn an ủi ngươi đang bị thương mà thôi."
Cố Tích Cửu lại liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói ngắn gọn: "Ngươi cũng bị thương, có ai an ủi hay chưa?"
Vân Thanh La lại bị tổn thương lần nữa!
Móng tay nàng ta siết chặt vào trong lòng bàn tay, tiến về phía trước hai bước: "Cố Tích Cửu, có phải ngươi rất đắc ý hay không?"
Cố Tích Cửu dứt khoát xoay người lại nhìn nàng ta, một đôi con ngươi như có ánh sáng lấp lánh: "Đắc ý thì như thế nào? Không đắc ý thì như thế nào?"