Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 770: Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.



Một lát sau, tất cả mọi thứ đều chui vào trong túi Nạp Thiên, và chiếc túi Nạp Thiên vẫn xẹp lép như cũ, căn bản giống như không chứa vật gì.

Cuối cùng, lễ cập kê kết thúc thành công viên mãn.

......

Bao nhiêu nhà sung sướng bao nhiêu nhà u sầu, nghi thức cập kê của Cố Tích Cửu vẫn vô cùng náo nhiệt như lửa đổ thêm dầu.

Trong tiểu viện của Vân Thanh La lại quạnh quẽ không nhìn thấy nửa bóng người.

Nàng ta nằm một mình ở trong phòng, một mình thê lương một mình sầu não.

Thương thế của nàng ta còn nặng hơn cả Cố Tích Cửu, chẳng những xương sườn bị gãy còn bị Đế Phất Y đâm lạnh thấu tim!

Mặc dù nàng ta có thể dùng máu của mình hoá lỏng thanh kiếm, nhưng miệng vết thương vẫn chân thật tồn tại, xương sườn bị gãy cũng vừa mới được gắn lại.

Người bình thương có thể cần một trăm ngày để bình phục, nhưng tu sĩ như nàng ta thì không cần. Vết thương như vậy chỉ cần nàng ta tĩnh dưỡng khoảng tám đến mười ngày là có thể khỏi hẳn. Nhưng vết thương trong lòng lại không phải có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn.

Thật ra Tả thiên sư vẫn luôn lạnh lùng với nàng ta, cơ bản đều là việc công xử theo phép công.

Nhưng nàng ta lại giống như thiêu thân lao vào lửa, thà chui đầu vào rồi hóa thành tro tàn cũng không muốn chui ra.

Nếu như những nữ tử khác bị Đế Phất Y đối xử lạnh nhạt, cơ bản đều mất hết hy vọng, không dám mơ ước nữa.

Nhưng Vân Thanh La lại là người có chấp niệm sâu nặng.

Yêu hắn đã trở thành chấp niệm của nàng ta, sẽ không bao giờ hối hận. Bất kể kiếp này hay là kiếp khác, đều là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình......

Một mảnh tình yêu say đắm không nhận được sự đáp lại của đối phương.

Lúc chập tối, trong tiểu viện nàng ta cuối cùng cũng có người tới thăm. Đó là người bạn thân nhất của nàng ta Lâm Phi Nhân. Lâm Phi Nhân hiển nhiên là vừa tham gia buổi lễ cập kê của Cố Tích Cửu trở về.

Nàng ta đưa đồ ăn tới cho Vân Thanh La, đương nhiên lời trong tiếng ngoài cũng nhắc tới sự náo nhiệt trong buổi lễ kia, cũng nói về lễ vật mà Tả thiên sư đã tặng cho Cố Tích Cửu......

Những lời này của nàng ấy vô tình lại cắm thêm vô số con dao nhỏ vào trong lòng Vân Thanh La. Nàng ta không nói gì, cũng không muốn nói gì cả.

Nàng ta không muốn bị người ta chế giễu. Nàng ta vốn định khiến cho nha đầu kia trở thành trò cười, không ngờ lại vác đá nện vào chân mình, khiến bản thân mình trở thành trò cười!

Lâm Phi Nhân tới rồi lại đi, khiến trái tim nàng ta một lần nữa giống như lửa đốt!

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Nha đầu kia rõ ràng kém cỏi hơn mình, tại sao nàng ấy có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn? Tại sao?!

Sự không cam lòng cùng với lửa giận dồn dập nén lại ở trong lồng ngực nàng ta, khiến nàng ta gần như không thể nằm xuống.

Quan niệm của mỗi người về tình yêu đều khác nhau. Nếu như Cố Tích Cửu ở vào vị trí của nàng ta, cho dù nàng thích một người, nếu đối phương căn bản không hứng thú với mình, vậy thì nàng sẽ thống khoái lựa chọn buông tay. Nếu như hắn thật sự tìm được một nửa kia của mình, nàng có thể bực mình, nhưng sẽ không tiếp tục dây dưa, càng sẽ không dõi theo. Có lẽ, nàng còn sẽ chúc cho đối phương có thể hạnh phúc.

Nếu thật lòng yêu ai đó, nàng sẽ cầu phúc cho hắn được sống tốt, hy vọng hắn có thể có được hạnh phúc chân chính. Ngay cả khi nàng không phải là người khiến hắn hạnh phúc, ít nhất nàng sẽ không phá hỏng hạnh phúc của hắn.

Nhưng Vân Thanh La lại không nghĩ như vậy. Nàng ta cố chấp khi yêu, yêu đến điên cuồng, vì tình yêu nàng ta có thể không từ thủ đoạn. Nếu như không chiếm được tình yêu của đối phương, nàng ta sẽ điên cuồng công kích người mà đối phương yêu thương, tìm cách ngáng chân người đó.

Cố Tích Cửu rõ ràng không hề đối phó với nàng ta như thế, nhưng nàng ta lại coi Cố Tích Cửu giống như kẻ thù khắc cốt, tìm cách tiêu diệt nàng......

Giống như lần này, nàng ta chịu tổn thất lớn như vậy, nhưng nàng ta không nghĩ rằng mình là người đã đưa ra thủ đoạn độc ác với đối phương trước, mà là cảm thấy Cố Tích Cửu đã hạ thủ đoạn độc ác đối với nàng ta. Vì sao nàng có thể nhận được tình yêu và sự tha thứ của mọi người, nhưng lại lạnh lùng với nàng ta như thế ——

Có lẽ nguyên nhân là do Đế Phất Y. Những người trong Thiên Tụ Đường đều là những con sói hợm hĩnh danh lợi!

~~~ Hết chương 770 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com