Đế Phất Y với thân xác của Cố Tích Cửu lần lượt kính trà các trưởng bối ở đây. Cố Tích Cửu quan sát từ trên cao, cảm thấy tất cả những điều này đều có vẻ giống với ngày đầu tiên nàng dâu mới kính trà cho các trưởng bối ở trong gia tộc.
Lam Ngoại Hồ giống như tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh hắn, giúp hắn rót từng chén trà, sau đó lại đưa cho hắn kính các trưởng bối ở đây.
Người đầu tiên phải kính đương nhiên là Tả thiên sư trong thân xác Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu tiếp nhận chén trà do hắn dâng lên. Nàng vẫn rất vui mừng, vì hiếm khi được làm gia hỏa này kính trà cho mình......
Trà này rất ngon!
Nàng lấy chiếc túi trữ vật màu tím kia làm lễ vật đưa cho hắn.
Nàng đương nhiên biết Tả thiên sư thật sự rất giàu, đồ hắn đưa ra không có thứ nào rẻ tiền, túi trữ vật thượng phẩm cũng coi như một thứ đồ quý hiếm, vì thế nàng không quá coi trọng túi trữ vật màu tím kia. Nàng thản nhiên ném nó ở trên chiếc khay mà Thiên Linh Vũ mang theo phía sau Đế Phất Y, dùng để thu nhận lễ vật. Nàng nói với giọng bình thường, bằng tiếng phổ thông: "Tích Cửu, chúc mừng, tặng ngươi cái này."
Chiếc túi trữ vật lăn ở trên khay một cái, một mặt dây chuyền đỏ tươi lăn ra từ bên trong.
Cố Tích Cửu ngẩn ngơ, không ngờ trong túi trữ vật còn đựng thứ khác, nhưng đồ đã đưa ra rồi, nàng không thể lấy lại được nữa.
Nàng lướt nhìn mặt dây chuyền một cái, mặt dây kia chỉ to bằng quả trứng bồ câu, tỏa sáng rực rỡ như một vầng mặt trời đỏ nho nhỏ nơi đó.
Cố Tích Cửu cũng coi như một người am hiểu, nhưng nàng nhất thời cũng không nhận ra được chất liệu của mặt dây chuyền này.
Trông nó có vẻ rất xa hoa. Nàng đang cố gắng tìm một lý do để lấy lại mặt dây chuyền kia về.
Nhưng không ngờ mặt dây chuyền đó lăn ở trên khay một cái, sau đó bay thẳng lên trên và dừng lại ở trên cổ của 'Cố Tích Cửu'. Một chiếc vòng cổ màu bạc cũng bắt đầu xoay xung quanh nó, tự động quấn quanh cổ của 'Cố Tích Cửu' ——
Không ngờ nó tự động đeo lên cổ 'Cố Tích Cửu'!
Ngón tay vốn đang cầm chén trà của Cố Tích Cửu trở nên cứng đờ, Đây...... đây là cái gì?
Một người trong đám đông thốt lên: "Song Phi Cánh! Đây là đá quý Song Phi Cánh!"
Cố Tích Cửu không biết đá quý song phi cánh này rốt cuộc là thứ gì, tiểu quản gia Thương Khung Ngọc của nàng hiện giờ đang ở trên cổ tay Đế Phất Y. Dường như từ sau khi nàng và Đế Phất Y tráo đổi thân xác, nàng không còn nghe tiếng gia hỏa kia ồn ào nữa, lúc này đương nhiên cũng không thể bảo nó phổ cập tri thức về vấn đề này cho mình.
Nhưng nàng biết đá quý song phi cánh có lẽ là bảo vật có giá trị liên thành, nếu không đại quản gia Thiên Tụ Đường đã quen nhìn bảo bối sẽ không kinh ngạc thốt lên như thế.
Đại quản gia kia là người biết hàng, ông ta chẳng những nhận ra đá quý song phi cánh, còn nhận ra chiếc túi trữ vật kia: "Tả thiên sư đại nhân, đó...... đó là túi trữ vật Nạp Thiên đúng không? Trời ơi, đúng thật là túi Nạp Thiên!"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng từng nghe nói về chiếc túi Nạp Thiên, nó là chiếc túi cực phẩm trong các loại túi trữ vật. Theo truyền thuyết, chỉ có Tả thiên sư và thánh tôn mới có được nó. Bình thường, cho dù túi trữ vật cao cấp bao nhiêu cũng chỉ có thể chứa đồ vật chết. Nói cách khác, mặc dù không gian của chúng đủ lớn, nhưng chỉ có thể chứa những vật chết, không thể chứa những vật còn sống.
Trong khi túi Nạp Thiên này chẳng những không gian cực kỳ rộng lớn, không có thứ gì mà nó không thể chứa được, quan trọng hơn là nó có thể chứa vật còn sống, ví dụ như các loại linh sủng, ví dụ như người......
Loại bảo bối thế này có thể nói là độc nhất vô nhị, căn bản không thể tính được giá trị của nó. Bởi vì nó cực kỳ hiếm có, vì thế thường ngày mọi người căn bản chưa từng nhìn thấy nó. Đương nhiên, cũng không ai dám mơ ước thứ này......
Không ai ngờ được lần này Tả thiên sư đại nhân lại hào phóng như vậy, đưa cái này ra.