Thiên Linh Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên cảm thấy Cố Tích Cửu trước mắt có thân phận cực cao, cao đến mức hắn chỉ có sùng bái, không dám lỗ mãng!
Ánh mắt này của 'Cố Tích Cửu' trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy xa lạ, nhất thời ngây người một chút.
Cũng may Đế Phất Y kịp thời cứu lại tình huống vừa rồi: "Hôm này trông ta thế nào? Không đẹp à?"
Thiên Linh Vũ vội vàng nói: "Đẹp! Đẹp! Tích Cửu, ngươi mặc thế này trông rất đẹp!"
Đế Phất Y mỉm cười: "Xem như tiểu tử ngươi tinh mắt! Ta cũng cảm thấy chiếc váy này rất đẹp! Đẹp nhất trong tủ đồ của ta."
Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Long Tư Dạ đang ngơ ngẩn nhìn mình. Vì thế hắn nhướng mày mỉm cười, cố ý hỏi Long Tư Dạ một chút: "Long tông chủ, hôm nay ta mặc có đẹp hay không?"
Long Tư Dạ có thể nói gì nữa?
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng vẫn gật gật đầu: "Rất đẹp."
Vì thế, Đế Phất Y mỉm cười mãn nguyện. Hôm nay hắn ở trong thân xác của Cố Tích Cửu, đương nhiên hắn là vai chính. Thật trùng hợp, ghế của hắn lại bị xếp ở ngay bên cạnh Long Tư Dạ.
Long Tư Dạ cố nở nụ cười: "Tích Cửu, ngồi xuống đây trước đi."
Đế Phất Y liếc mắt nhìn chỗ ngồi kia một cái, sau đó trực tiếp đưa ra yêu cầu với Cổ Tàn Mặc: "Cổ đường chủ, hôm nay là ngày cập kê của Tích Cửu, có phải nên ngồi ở bên cạnh chủ vị, đúng không?"
Theo lý mà nói thì đúng thật là nên như vậy, vì thế yêu cầu này của hắn không hề quá đáng.
Và người ở vị trí chủ vị chính là bàn của Đế Phất Y. Nói cách khác, nàng nên ngồi ở bên cạnh Đế Phất Y.
Cổ Tàn Mặc lúc trước bố trí chỗ ngồi thế này, vì tưởng rằng nàng sẽ không sẵn lòng ngồi cùng bàn với Đế Phất Y, vậy nên ông đã ân cần xắp xếp 'nàng' ngồi ở bên cạnh Long Tư Dạ.
Thì ra ông đã hiểu sai, không ngờ nàng lại chủ động yêu cầu chuyện này.
Nếu 'nàng' đã chủ động yêu cầu, Cổ Tàn Mặc đương nhiên không thể cự tuyệt.
Vì thế 'Cố Tích Cửu' được như ý nguyện, ngồi ở bên cạnh 'Đế Phất Y'.
Long Tư Dạ khẽ mím môi, sắc mặt tái nhợt.
Cố Tích Cửu cũng âm thầm cắn răng, truyền âm với hắn: "Đế Phất Y, ngươi đừng quá đáng!"
Đế Phất Y cũng truyền âm lại: "Quá đáng chỗ nào?"
"Ngươi làm như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, cho rằng Cố Tích Cửu ta vẫn còn lưu luyến với Tả thiên sư ngươi, tìm cách muốn dính ở bên cạnh ngươi!"
Đôi mắt Đế Phất Y trở nên buồn bã, nhưng ngay sau đó thở dài một tiếng: "Là bổn tọa tìm cách dính ở bên cạnh ngươi ——"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng ngừng lại một chút rồi mới lạnh lùng thốt ra: "Ta không quan tâm!"
Đế Phất Y không nói gì nữa.
Trong lòng Cố Tích Cửu có chút lo lắng. Nàng đã hạ quyết tâm ở bên Long Tư Dạ, muốn hoàn toàn cắt đứt với Đế Phất Y, nhưng không ngờ trời xui đất khiến lại xảy ra chuyện kỳ lạ thế này......
Nàng đã hoán đổi thân xác với hắn, dường như không có cách nào tách rời khỏi hắn.
Nàng lạnh mặt cầm chén trà suy tư ở nơi đó, suy ngẫm xem bước tiếp theo mình nên làm gì.
Khi nàng đang chìm trong suy nghĩ của mình, Đế Phất Y lại truyền âm tới: "Tích Cửu, bây giờ ngươi và ta đã hoán đổi thân xác, việc này cực kỳ quan trọng, vì thế không thể để bất luận kẻ nào biết được, ngay cả Long Tư Dạ cũng không thể được. Long Tư Dạ là người có tâm tư kín đáo, nếu bổn tọa ở bên cạnh hắn, chỉ cần một lỗi rất nhỏ cũng có thể sẽ lòi đuôi cáo. Vì vậy ta chỉ có thể ngồi ở bên cạnh ngươi, như vậy chúng ta mới có thể chiếu cố cho nhau."
Hắn nói cũng có lý. Cố Tích Cửu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, vì thế trong lòng đã bình tĩnh hơn một chút.
Đế Phất Y nhìn thấy lông mày nàng giãn ra, biết được khúc mắc trong lòng nàng đã được giải tỏa, hắn khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng ở trong lòng hắn lại đang tự cười giễu mình. Bản thân hắn tung hoành đã lâu như vậy, có từng phải sống cẩn thận như thế này hay chưa?
Bởi vì để ý, nên mới quan tâm.
Bởi vì để ý, nên mới bước đi trên lớp băng mỏng......