Cố Tích Cửu đành phải từ bỏ ý định giết chúng để trừ hậu hoạn, chạy thẳng tới bên cạnh Đế Phất Y. Hắn đã mở bừng mắt. Dưới ánh trăng, bầu trời đầy sao phản chiếu trong đôi mắt long lanh của hắn, nhìn nàng vô cùng rạng rỡ: "Tích Cửu, ngươi quả nhiên không thể bỏ được ta!"
Cố Tích Cửu dừng chân, lười nói lời vô nghĩa với hắn, thậm chí lúc này cũng không có thời gian để nói lời vô nghĩa.
Nàng cúi người bế hắn lên, nhân lúc những con báo đó còn chưa tỉnh lại, nhanh chóng thuấn di một cái, biến mất tại chỗ.
......
Đêm đó Cố Tích Cửu thật sự rất bận, cực kỳ mệt mỏi. Trên người nàng còn mang theo vết thương nặng, vì thế khi ôm cơ thể nặng nề của Đế Phất Y thuấn di lần đầu, nàng không thể thuấn di quá xa, chỉ di chuyển được hai dặm đường.
Khoảng cách này đương nhiên không phải là khoảng cách an toàn, vì thế nàng phải thở hổn hển một hơi rồi lại tiếp tục thuấn di. Lần này có tiến bộ hơn một chút, nàng thuấn di được ba dặm đường.
Liên tiếp thuấn di hai lần khiến đôi mắt nàng lấp lánh đầy sao. Nàng cúi đầu nhìn hắn vẫn đang kéo mình, không nhịn được thương lượng với hắn: "Đế Phất Y, ta cảm thấy ngươi nên giảm béo!"
Thật ra dáng người Đế Phất Y đã cực kỳ chuẩn, thuộc về loại tăng một chút thì béo, giảm một chút thì gầy. Nếu như người khác chê hắn béo, đoán chừng có thể sẽ bị hắn đánh bay ra khỏi hệ Ngân Hà. Nhưng hiện tại Cố Tích Cửu chê hắn béo, hắn lại vui vẻ chịu đựng, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Được! Nghe theo ngươi."
Cố Tích Cửu: "......" Tả thiên sư đại nhân luôn luôn độc miệng bỗng nhiên thuận theo như thế, khiến Cố Tích Cửu rất là không quen.
Nàng nhìn về phía trước, cần phải thuấn di hai ba lần nữa mới có thể tới được chỗ ở của Đế Phất Y......
Từ xa truyền tới tiếng báo gào rống. Rất hiển nhiên, những con báo đó đã khôi phục lại tinh thần, có lẽ rất nhanh là có thể đuổi tới.
Vì thế, Cố Tích Cửu lại thuấn di một lần lữa.
Cứ như vậy, thuấn di liên tiếp ba lần, Cố Tích Cửu ôm Đế Phất Y mới vào được Thiên Tụ Đường, từ rất xa có thể thấy được cánh cửa cổng to lớn ——
Nương a, cuối cùng đã quay trở lại!
Cố Tích Cửu thở ra một hơi nhẹ nhõm, lần này nàng thật sự đã kiệt sức, vì thế nàng thả lỏng cơ thể, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống. Thật trùng hợp, khoảnh khắc lúc nàng ngã xuống, trán của nàng đụng phải trán của Đế Phất Y, đập vào mắt cáo trên đai buộc trán của hắn.....
Nàng chóng mặt, bất tỉnh.
......
Không biết đã qua bao lâu, Cố Tích Cửu tỉnh lại từ trong hôn mê. Nàng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm ấy rất dịu nhẹ nhưng cũng rất quen thuộc, vốn thuộc về Đế Phất Y!
Nàng cố hết sức mở mắt ra, đập vào mắt chính là tua rua của màn giường màu bạc ——
Đầu óc nàng nhất thời có chút ngây ngốc, chớp chớp mắt, chậm rãi cảm thấy màn giường này không phải của chiếc giường mà nàng thường ngủ. Màn giường của nàng không xa hoa quý giá thế này......
Vì thế nàng lại chớp mắt lần nữa, lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn bốn phía.
Qua màn giường nửa trong suốt, nàng có thể nhìn thấy căn phòng được bài trí nội thất rất hoa mỹ, rất có phong cách.
Bình phong, bàn ghế, bình hoa, đỉnh lô......
Mỗi một vật đều nói lên gu thẩm mỹ và sự khác biệt của chủ nhân.
Cố Tích Cửu theo bản năng đưa tay lên gõ gõ huyệt Thái Dương. Người có thể bố trí căn phòng xa hoa lộng lẫy như vậy, hiện tại nàng không thể nghĩ ra được người thứ hai.
Tả thiên sư Đế Phất Y!
Đây chính là phòng ngủ của Đế Phất Y!
Hình ảnh trước khi hôn mê bất chợt lướt qua ở trong đầu nàng, cuối cùng nàng cũng hiểu.
Chắc chắn là nàng trở về với Đế Phất Y, bị bất tỉnh ở trước sân, vì thế đã kinh động tới Mộc Phong, cuối cùng hắn đã đưa cả hai người về đây......
Không đúng! Chờ đã!
Nếu cả hai người đều được cứu, theo lý mà mà nói thì nên sắp xếp nàng nghỉ ở trong phòng dành cho khách, chứ không phải trong phòng ngủ của Đế Phất Y!