Đương nhiên, bản lĩnh của hắn lớn như vậy, tình huống này chắc chắn sẽ không xảy ra.
Nhưng, lỡ may vẫn xảy ra thì sao? Nếu thật sự xảy ra thì sao?
Cố Tích Cửu cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy rối bời thế này. Nàng cảm thấy mình giống như bị thánh mẫu nào đó bám vào người......
Sau khi trằn trọc lăn qua lăn lại rất nhiều lần, cuối cùng nàng dứt khoát xoay người ngồi dậy.
Chết tiệt! Mặc kệ ~! Nếu không tới nơi đó nhìn một cái, đêm nay có lẽ nàng cũng ngủ không yên. Thay vì ở đây lăn qua lộn lại giống như bánh nướng áp chảo, không bằng tới đó nhìn một cái.
Nếu hắn rời đi rồi thì tốt, xem như nàng chạy vòng quanh một chút mà thôi, không có gì ghê gớm!
Nàng quyết tâm, thuấn di tới đó——
Với tình trạng thể chất hiện tại của nàng, thật ra không thích hợp thuấn di, hơn nữa nơi đó khá xa, nàng phải thuấn di hai lần mới tới được nơi đó.
Nàng vừa thuấn di vừa tự mắng mình ngu ngốc. Một phút sau, nàng đã xuất hiện ở bên cạnh hồ sâu......
Khi nhìn thấy rõ khung cảnh bên cạnh hồ sâu, trên trán nàng lập tức đổ mồ hôi lạnh!
Đống lửa đã tắt ngúm, bên cạnh tảng đá nơi Đế Phất Y từng ngồi, mấy con hung báo nằm la liệt ngang dọc, máu tươi đầm đìa, thậm chí còn có một thanh kiếm đầy máu tươi nằm đó......
Sau đó nàng nhìn thấy trên mặt đất có dấu vết kéo đi.
Dấu vết này kéo dài về hướng sâu vào trong núi lớn, rất nhiều cây cỏ dọc đường đều bị nghiền nát......
Cố Tích Cửu nhanh chóng kiểm tra vết kéo một chút, phát hiện ra vật bị kéo đi có lẽ là một con người.
Lúc này không cần nghĩ cũng biết, ai là người đã bị kéo đi. Cố Tích Cửu lập tức đuổi theo vết kéo tiến về phía trước.
Cuối cùng, nàng đã nhìn thấy hắn.
Hắn nằm ở nơi đó, trên người dường như có một lớp màng bảo vệ, có năm con báo đang vừa cắn vừa kéo lớp màng, vừa chạy về phía trước......
Đế Phất Y nằm ở trong lớp màng kia khép hờ đôi mắt, không biết hắn đã bị cắn đến nỗi hôn mê, hay là đang tích góp sức lực.
Cố Tích Cửu thầm rủa một tiếng, vừa âm thầm khen bản thân mình an minh thần võ, liệu sự như thần, vừa cân nhắc biện pháp cứu người.
Nếu nàng đánh bừa khẳng định là không được, hiện tại nàng vẫn còn là một bệnh nhân.
Vậy thì nàng chỉ có thể dùng độc ——
Nhưng, độc tính của bản thân ác báo này dường như rất mạnh, độc bình thường căn bản không thể giết chúng, chỉ có thể dùng loại độc nào đó mạnh hơn.
Nàng tìm tòi ở trong túi trữ vật một lát, không tìm thấy độc nào thích hợp. Nàng chỉ tìm được một lọ thuốc mê rất mạnh, có thể khiến một con voi ngủ gục.
Mặc dù đám ác báo này không sợ độc, nhưng có lẽ sẽ vẫn sợ thuốc mê, ít nhất có thể khiến chúng nó chóng mặt vài phút ——
Cố Tích Cửu bôi thuốc mê lên trên ngân châm, sau đó đuổi theo mấy con ác báo kia. Lúc nàng tới cách chúng khoảng chục mét thì hét lớn một tiếng!
Tiếng thét này của nàng rất có hiệu quả, những con hung báo đó vừa nghe thấy tiếng thì lập tức quay đầu lại. Cố Tích Cửu nhanh chóng bắn ngân châm trong tay ——
Những con hung báo đó ngay trong nháy mắt phát hiện ra nàng cũng cùng nhau lao tới.
Sự chính xác của Cố Tích Cửu cực kỳ khủng bố, mỗi một cái ngân châm đều trúng thẳng vào trong đôi mắt của những con hung báo đó ——
Cố Tích Cửu rút lui, ở trong lòng âm thầm đếm số: "Một, hai, ba......"
Khi nàng đếm tới bảy, những con báo đó rốt cuộc giống như uống say, lắc lư rồi chậm rãi nằm sấp xuống.
Cố Tích Cửu cũng không khách khí, tiến lên trước một bước, rút kiếm ra muốn chém vào cổ từng con ——
Nàng luôn có cảm giác đâm thủng tim của mấy thứ này dường như vẫn không an toàn, chỉ có chặt đầu chúng xuống nàng mới thật sự cảm thấy an tâm.
Nhưng nàng đã xem nhẹ độ mềm dẻo của lớp da những con báo đó. Nàng đã cố gắng hết sức cũng không chém nổi lớp da của con báo, thậm chí cổ tay cũng đều nhức mỏi.
Có lẽ chỉ có thể dùng linh lực mới giết được những con báo này. Nếu không, đúng thật là không làm gì được chúng nó.
Những con báo này rất khoẻ, chúng bị Cố Tích Cửu đáng gục một lát, bây giờ đã bắt đầu cố gắng mở mắt ra......
Không hay! Nếu chờ chúng khôi phục lại bình thường, nàng muốn mang theo người chạy thì không kịp nữa!