Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 744: Chẳng lẽ là báo ứng của hắn?



Đế Phất Y ngồi một mình ở chỗ kia, vẫn dựa vào tảng đá lớn, bình tĩnh nhìn vô số cặp mắt màu xanh lục từ trong rừng rậm cách đó không xa......

Hắn biết đó là một đàn báo hung dữ.

Hung báo là loài thú cấp 5, có một đôi răng nanh có thể xé nát tất cả mọi thứ. Chúng thích hành động theo nhóm, một khi nhìn thấy con mồi, chúng sẽ dây dưa không chết không dứt.

Hắn sờ sờ ở thắt lưng, phát hiện không tìm thấy ngọc bài liên hệ với bốn sứ giả, có lẽ đã bị rơi xuống dưới hồ sâu.

Đây thật đúng là trời mưa liên tục khiến nhà bị dột. Hắn trầm mặc thở dài, quả nhiên làm người không thể quá tùy hứng, một khi tùy hứng sẽ rất dễ khiến mình bị tổn thất lớn.

Linh lực của hắn gần đây bị tiêu hao quá nhiều, theo lý mà nói thì hắn nên kiêng rượu, không những không được uống rượu mà cần phải đả tọa ba ngày ba đêm, phối hợp với dược vật vận hóa, lúc đó công lực có thể khôi phục được hơn một nửa.

Nhưng bởi vì trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái nên muốn uống rượu, hơn nữa còn là loại rượu mạnh nhất.

Trong bất tri bất giác hắn liền uống say ——

Lúc này hắn uống rượu chẳng khác gì với uống thuốc độc, vì thế sau khi tỉnh rượu hắn phát hiện toàn bộ công lực trong người mình đều biến mất ——

Cả người mềm nhũn giống như cục bột ——

Lúc ấy hắn dựa vào Cố Tích Cửu thật sự không phải diễn trò.

Nhưng mặc dù hắn đã mất công lực, nhĩ lực của hắn vẫn cực kỳ kinh người, có thể kịp thời phát hiện ra được Long Tư Dạ đã đến.

Hắn không muốn để Long Tư Dạ phát hiện ra sự bất thường của hắn. Trên thực tế, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn thấy tình huống này của hắn!

Vì thế hắn vẫn luôn lười biếng dựa vào tảng đá lớn nói chuyện với bọn họ. May hắn thay ngày thường hắn vẫn luôn làm theo ý mình, lúc nói chuyện với mấy người như Long Tư Dạ và những đệ tử khác, hắn vẫn thường thích nằm là nằm, thích ngồi thì ngồi, không quan tâm tới mặt mũi hay lễ phép gì cả. Long Tư Dạ quả nhiên không phát hiện ra được sự bất thường của hắn, bỏ đi cùng với Cố Tích Cửu.

Bọn họ đi rồi, Đế Phất Y cũng ngồi không yên, mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt.

Hắn miễn cưỡng tự mình lấy dược vật từ trong không gian trữ vật nuốt xuống, vừa mới đả tọa vận công chưa đủ nửa canh giờ, hung báo đã vây xung quanh......

Đế Phất Y lật cổ tay, một thanh kiếm mềm mại rút ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như ánh lửa, soi rõ mặt mày của hắn.

Hắn bắt đầu bình tĩnh phân tích khả năng mình có thể an toàn trốn thoát lần này. Có tổng cộng mười tám con hung báo, với công lực hiện tại của hắn, đoán chừng có thể một hơi đánh chết tám con, mười con còn lại chắc chắn sẽ lao thẳng vào người hắn......

Linh lực hộ thể sẽ bảo vệ hắn sẽ không bị những con hung báo đó ăn thịt, nhưng rất có thể hắn sẽ bị chúng kéo vào trong núi sâu......

Sau nhiều năm trôi qua như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn khiến bản thân mình rơi vào cảnh khốn cùng thế này, quả nhiên hắn quá tự phụ, cho rằng mình là thần nên không quan tâm tới bất cứ chuyện gì.

Chẳng lẽ bây giờ chính là báo ứng của hắn?

Lúc này đương nhiên là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay. Sẽ không có người nào tới đây giúp hắn......

......

Cố Tích Cửu cảm thấy mình nhất định là bị điên thật rồi!

Hoặc ngâm ở dưới hồ quá lâu nên bị nước ngấm vào đầu.

Nàng rõ ràng đã nói muốn ngủ, nhưng sau khi nằm xuống, trong lòng nàng lại giống như lửa đốt, vẫn không ngủ được. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh Đế Phất Y lười nhác dựa vào trên tảng đá lớn.

Thậm chí còn hiện lên hình ảnh hắn đưa cho nàng chiếc váy ánh trăng kia, nàng chỉ vừa mới sờ nó một chút đã bị hắn cứ thế thiêu hủy.

Hành vi phá của như thế cũng chỉ có mỗi người này mới làm ra được......

Nhớ tới chiếc váy đó nàng lại nhớ tới đống lửa, dường lúc nàng rời đi, đống lửa không còn nhiều củi nữa ——

Nếu như không có người thêm củi, vậy đống lửa đó có thể duy trì nhiều nhất khoảng nửa canh giờ.

Sau khi đống lửa bị tắt, nơi đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là lúc nửa đêm.

Người kia có lẽ cũng sẽ nhanh chóng rời đi, đúng không?

Nếu không, một mình hắn ở nơi đó sẽ chỉ làm mồi cho muỗi mà thôi?

Nhưng lỡ may hắn không có khả năng hành động thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com