Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 743: Hắn sai rồi ư?



Đế Phất Y mỉm cười, nhưng ý cười lại không chạm tới ánh mắt: "Yêu nhau sâu đậm? Long Tư Dạ, ngươi sẽ không quên những lời đã hứa với bổn tọa, đúng không?! Cả đời không thể cưới nàng làm vợ, nàng có thể không quan tâm, ngươi cũng không quan tâm?"

Long Tư Dạ: "......"

Những lời này của Tả thiên sư quả thực chính là một cái hố to, chỉ chờ hắn nhảy vào!

Long Tư Dạ không phải là người ăn chay, rất nhanh mỉm cười, ánh mắt kiên định: "Long mỗ giữ lời hứa sẽ không cưới nàng, nhưng cũng hứa với nàng, nếu đời này không thể cưới nàng làm vợ, cả đời sẽ không cưới vợ!"

"Cả đời? Cả đời ngươi có thể dài bao nhiêu? Long Tư Dạ, nếu như ngươi chết sau khi ở bên nàng một tháng, nhưng nàng vẫn cần phải sống tiếp, sinh mệnh của nàng vẫn còn rất dài rất dài, ngươi vẫn còn muốn ở bên nàng hay sao? Không sợ mình lừa nàng ư?" Những câu hỏi mà Đế Phất Y đặt ra càng ngày càng sắc bén, cũng càng ngày càng kỳ lạ hơn.

Long Tư Dạ đen mặt, hiện tại hắn đã tu luyện đạt đến trình độ nhất định, tương lai còn có vài trăm năm tuổi thọ!

"Tả thiên sư, Long mỗ cảm thấy giả thiết này của ngươi không hợp với lẽ thường, thứ Long mỗ không thể trả lời." Long Tư Dạ không vui.

"Bổn tọa đang nói là nếu như." Đế Phất Y nhìn hắn: "Nếu như ngươi chết sớm, để nàng lại một mình chẳng phải rất cô đơn hay sao?"

Long Tư Dạ: "......"

Hắn cảm thấy vấn đề của Đế Phất Y chính là vô cớ gây sự, ai biết ai sẽ chết lúc nào chứ? Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn đúng không?!

Cố Tích Cửu rốt cuộc không nhịn được nữa, trả lời giúp Long Tư Dạ vấn đề điên rồ của Đế Phất Y: "Chỉ cần thật sự thích một người, cho dù chỉ ở bên nhau một ngày cũng đủ!"

Nàng nói xong câu đó thì kéo Long Tư Dạ rời đi: "Được rồi, chúng ta đi, ta mệt mỏi."

Bóng dáng hai người xa dần ở trong đêm tối.

Đế Phất Y vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, nhìn bóng dáng hai người xuất thần một lát.

Là hắn sai rồi ư?

Yêu một người chẳng phải tốt nhất là nên âm thầm bảo vệ cho nàng?

Hay là chỉ cần yêu nhau nồng nhiệt một lần là được?

......

Cố Tích Cửu lại nằm ở trên giường lần nữa, Long Tư Dạ đã rời đi sau khi đưa nàng về. Hắn không hỏi gì nhiều, cũng không hỏi đã hơn nửa đêm tại sao Cố Tích Cửu lại chạy tới bên cạnh hồ kia......

Cố Tích Cửu đương nhiên cũng không giải thích, bởi vì bản thân nàng cũng không thể nói được vì sao.

Lúc nằm ở trên giường, bóng dáng Đế Phất Y một lần nữa lướt qua ở trước mắt nàng. Thật ra từ sau khi lên bờ, Đế Phất Y vẫn luôn ngồi dựa vào tảng đá lớn, Long Tư Dạ tới hắn cũng không đứng dậy......

Một ý nghĩ lướt qua trong đầu nàng: Có phải hắn vẫn không có sức di chuyển hay không?

Nàng đã kéo Long Tư Dạ chạy đi, để hắn lại một mình ở nơi đó, có phải quá tệ hay không?

Dù sao nơi đó cũng là trong núi sâu, thường xuyên có dã thú lui tới......

Không đúng! Rõ ràng hắn biết Long Tư Dạ tới lúc nào, vậy chứng tỏ công lực của hắn vẫn còn. Vậy thì ở trước mặt nàng, hắn giống như người không có xương cốt, luôn muốn dựa vào nàng chẳng lẽ đều là diễn kịch, cố ý lợi dụng nàng?!

Cũng đúng, một người cường đại như vậy sao có thể chỉ vì say rượu mà mất hết công lực được chứ?

Sao nàng có thể ngốc nghếch, đầu óc giống như bị ngâm vào trong nước, làm việc chăm chỉ như một con ong nhỏ giúp hắn nhiều như vậy được chứ!......

Đáng giận!

Cố Tích Cửu lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc! Nàng buồn bực một hồi, sau đó dứt khoát đắp chăn lại, ngủ!

......

Bên cạnh hồ sâu, bởi vì không có người thêm củi, ngọn lửa trước mắt dần dần dập tắt, xung quanh lại chìm vào trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com