Xét cho cùng, nơi này là cổ đại. Nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp......
Chờ đã! Tại sao nàng cứ nghĩ về những vấn đề của Tả thiên sư làm gì?
Bây giờ nàng chỉ muốn cùng Long Tư Dạ bên nhau trọn đời, không nên suy nghĩ về tâm lý của những người khác......
Cố Tích Cửu âm thầm hít vào một hơi, quyết định cắt đứt mớ hỗn độn với Phất Y: "Tả thiên sư đại nhân, có phải ngài vẫn còn có chút thích ta hay không?"
Đế Phất Y sững sờ: "Ta......"
Cố Tích Cửu không đợi hắn nói tiếp, ngắt lời: "Cho dù Tả thiên sư đại nhân có dành tình cảm với Tích Cửu hay không, Tích Cửu cũng chỉ có thể từ chối. Mong Tả thiên sư đại nhân thứ lỗi cho Tích Cửu 'không biết tốt xấu."
Đế Phất Y gần như nín thở, đôi mắt buồn bã: "Bởi vì Long Tư Dạ?"
Cố Tích Cửu nói một cách chắc chắn: "Đúng vậy! Ta đã quyết tâm làm bạn cả đời với hắn."
"Cho dù hắn không thể cưới ngươi?" Ánh mắt Đế Phất Y trở nên sắc bén.
"Đúng vậy! Hạnh phúc bên nhau là đủ, Tích Cửu không quan tâm tới chuyện cưới xin."
"Hắn là đệ tử thiên bẩm, hắn có bổn phận và trách nhiệm của mình. Nếu lỡ như hắn không thể sống cùng ngươi suốt quãng đời còn lại thì sao?"
Cố Tích Cửu hơi sững sờ: "Vậy thì sao? Nếu hai người yêu nhau lâu dài, quan tâm gì tới sớm sớm chiều chiều. Chỉ cần đã từng yêu nhau, cho dù bên nhau một ngày cũng tốt."
Hồi đó, lúc nàng còn là sát thủ, đầu luôn ghim vào cạp quần, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Vì thế nàng rất thoáng trong chuyện tình cảm, nhân lúc vẫn còn sống, yêu mãnh liệt một lần mới không uổng phí cuộc đời.
Vì vậy nàng không quan tâm tới sự vĩnh hằng, chỉ hy vọng đã từng có được.
Đế Phất Y hơi cụp mắt xuống: "Nếu hai người yêu nhau lâu dài, quan tâm gì tới sớm sớm chiều chiều...... Thì ra đây chính là điều mà ngươi theo đuổi."
Hắn ngồi dựa vào trên tảng đá lớn ở chỗ kia, bên cạnh là ngọn lửa cháy hừng hực. Ánh lửa nhảy múa ở quanh thân hắn, nhưng lại không phản chiếu vào trong con ngươi của hắn.
Hắn bỗng nhiên ngửa đầu cười, đôi mắt nhìn về phía chỗ nào đó, lười biếng mở miệng: "Long Tư Dạ, ngươi còn muốn ở đó nghe bao lâu nữa? Lăn ra đây!"
Cố Tích Cửu sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Long Tư Dạ xuất hiện ở trên một thân cây đại thụ cách đó không xa.
Cố Tích Cửu sửng sốt, nhướng mày: "Ngươi ở đó từ khi nào?"
Long Tư Dạ chậm rãi đáp xuống, dừng ở bên cạnh người nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng: "Tích Cửu ——"
Cố Tích Cửu giơ ta tránh khỏi bàn tay của hắn, cười như không cười: "Không phải ngươi theo dõi ta đấy chứ?!"
Long Tư Dạ thở dài: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều. Vừa rồi ta không yên tâm, muốn tới chỗ ngươi ở xem ngươi ngủ có ngon hay không, nhưng ta phát hiện ngươi không có ở đó...... Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, vì thế nên đã đi tìm. Lúc ta tìm tới đây, phát hiện ngươi đang nói chuyện với Tả thiên sư, vì thế không muốn hiện thân quấy rầy......"
Đế Phất Y lười biếng cười: "Đúng vậy, khi ngươi tới thì chúng ta đang nói chuyện với nhau. Long tông chủ là vị quân tử, chỉ ở trên cây lặng lẳng lắng nghe chúng ta nói chuyện chưa đầy một khắc (15ph)."
Long Tư Dạ nghẹn ngào, cười khổ nói: "Quả nhiên đôi mắt của Tả thiên sư rất sắc bén!" Thì ra hắn vừa đến đã bị Đế Phất Y phát hiện, chỉ là người ta không vạch trần mà thôi.
Đế Phất Y vươn chân cười đáp: "Không dám, không dám!"
Long Tư Dạ dường như có chút tò mò: "Không biết vì sao Tả thiên sư lại ở đây?"
Đế Phất Y liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, tủm tỉm cười nói: "Vì lén gặp nhau với nàng ở đây?"
Cố Tích Cửu: "......"
Long Tư Dạ bị nghẹn vài giây, sau đó miễn cưỡng cười: "Tả thiên sư nói đùa, Tích Cửu không phải là người như vậy."
Đế Phất Y liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không phải người thế nào? Hiện tại nàng không phải là người của ngươi, cho dù nàng lén gặp người khác ở đây thì liên quan gì tới ngươi?"
Long Tư Dạ một lần nữa bị hắn làm cho nghẹn lời, không nhịn được cãi lại: "Ta và nàng ý hợp tâm đầu, chúng ta yêu nhau sâu đậm......"