Hắn tin tưởng nàng? Nhưng hiện tại nàng không tin tưởng hắn ——
Sau khi trát xong kim châm, những đường gân xanh nhảy loạn trên người Đế Phất Y dường như dần dần lặng xuống. Cố Tích Cửu thấy hắn có dấu hiệu hồi phục, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Hiện tại ngươi cảm giác thế nào?"
"Tốt...... Khá hơn nhiều. Tích Cửu, may mắn có ngươi." Hắn thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng, ngôn ngữ ngọt ngào.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng không nhịn được nhìn hắn một cái: "Tả thiên sư đại nhân, thân xác này của ngươi...... không bị thay đổi đúng không?"
Hắn bỗng nhiên ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, khiến Cố Tích Cửu rất không quen thuộc.
Đế Phất Y liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt long lanh ở dưới ánh sao, từ từ cười: "Ai dám chiếm thân xác của ta?"
Một câu nói cực kỳ khí phách, là phong cách ngày thường của hắn.
Cố Tích Cửu cũng nhớ vị Tả thiên sư này rất giỏi ngụy trang. Nàng nhớ trước đây hắn biến ra một thư sinh Tư Thẩm vài lần, tính tình rất khác so với ngày thường.
Hiện tại hắn có chút giống Tư Thẩm ——
Xem ra mỗi lần hắn suy yếu sẽ có dáng vẻ này. Có thể nói, có chút đáng yêu......
Có lẽ kim châm của Cố Tích Cửu đã có tác dụng rất lớn, lúc này sắc mặt của hắn đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn không có chút sức lực nào, giống như người không xương dựa vào trên người Cố Tích Cửu.
Những ngôi sao và vầng trăng trên bầu trời mờ ảo, hai người ôm nhau tựa vào nhau ngồi ở trên bờ sông.
Trong núi khá lạnh, đặc biệt đêm khuya nên trong núi càng thêm lạnh. Hai người đều ướt đẫm cả người, vì thế càng là vô cùng lạnh.
Một trận gió lạnh thổi tới, Cố Tích Cửu hắt xì một cái.
"Lạnh à?" Cánh tay hắn cũng ôm lấy eo nàng, khiến cho cơ thể nàng càng dán gần hắn hơn: "Như vậy có phải tốt hơn một chút hay không?"
Như vậy quả thật ấm hơn, nhưng trái tim Cố Tích Cửu lại đập lỗi nhịp!
Nàng và hắn như vậy được xem là gì?
Nàng đã quyết định bên nhau lâu dài với Long Tư Dạ, mà hắn và Vân Thanh La dường như cũng bí mật đính uyên ương.
Nàng và hắn có thể nói đều đã có chủ, ôm nhau như bây giờ thì hơi kỳ cục! Lúc trước là vì cứu người, chuyện xảy ra còn dễ giải thích, nhưng hiện tại......
Nàng vội vàng đứng lên.
Tốc độ của nàng quá nhanh, Đế Phất Y đang dựa vào nàng, suýt nữa bị nàng hất ngã, may mắn Cố Tích Cửu đã kịp thời đỡ hắn.
"Ngươi thế nào rồi?"
Cố Tích Cửu không đợi hắn nói đã nâng hắn đến trước một tảng đá lớn rồi để hắn dựa vào đó: "Lạnh quá, ngươi dựa người ở đây, ta đi nhặt chút củi nhóm lửa. "
Nàng lướt đi như một luồng gió.
Đế Phất Y: "......"
......
Lửa trại bùng cháy trên mặt đất bằng phẳng ngay trước một tảng đá lớn.
Cố Tích Cửu ngồi trên một tảng hòn đá nhỏ ở trước lửa trại, hong khô quần áo ướt trên người, Đế Phất Y nửa dựa vào trên tảng đá lớn, sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay dưới ánh lửa cũng không nhìn thấy màu máu.
Người hắn cũng ướt sũng, ngay cả mái tóc thỉnh thoảng còn có nước nhỏ xuống. Hắn dường như cũng rất lạnh, ngay cả môi cũng đều tái nhợt.
Hắn nhìn Cố Tích Cửu bận rộn như con ong mật nhỏ, trong mắt hiện lên một chút áy náy.
Tiểu nha đầu này vẫn đang bị thương! Khiến nàng lăn lộn như vậy......
Hắn miễn cưỡng sờ tay vào trong ngực, đầu ngón tay có ánh sáng trắng mờ nhạt thoát ra, một không gian hiện ra ở trước người hắn.
Cố Tích Cửu đang hong khô quần áo ở nơi đó, bị thu hút bởi ánh sáng màu trắng nên quay đầu nhìn lại. Nàng kinh ngạc khi nhìn thấy một không gian lơ lửng ở trước người hắn. Chẳng lẽ đây chính là khư đỉnh?
Nàng không nhịn được tới gần quan sát. Không gian này cực kỳ rộng lớn, điều hiếm thấy hơn nữa chính là, đồ vật bên trong được sắp xếp cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.
Đế Phất Y lấy ra một bộ nam trang và một bộ nữ trang từ trong đó, đưa bộ nữ trang cho nàng: "Tới, thay đồ đi."
Cố Tích Cửu không cần khách sáo với hắn, tiếp nhận lấy: "Được, ta qua bên kia thay đồ, ngươi ở bên này cũng tự thay đi." Sau đó nàng vội vàng rời đi.