Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 737: Ta tin tưởng ngươi.



Mặt hắn tái mét, bàn tay đưa về phía vạt áo trước ngực như muốn lấy thứ gì đó. Tuy nhiên, tay hắn run rẩy, nhất thời không lấy ra được.

Cố Tích Cửu không thể nhìn được: "Muốn tìm cái gì? Ta tìm giúp ngươi."

"Dược ——" Đế Phất Y phun ra một chữ.

Cố Tích Cửu cho rằng hắn để dược ở trong túi chỗ vạt áo trước ngực, nhưng nàng vươn tay sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm thấy gì. Trong lúc vô ý đã đụng chạm vào ngực hắn vài lần ——

Cố Tích Cửu muốn chảy nước mắt. Hiện tại, nàng một tay ôm lấy hắn, một tay khác đang sờ loạn ngực hắn, nhìn như thế nào cũng giống như nàng đang lợi dụng người ta.

May mắn thay quanh đây không có người nào khác, nếu để người khác nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn nhảm nhí nào nữa.

Cố Tích Cửu hơi bực: "Ở chỗ nào?"

"Chỗ trái tim bên ngực trái, khư đỉnh......" Hắn nói nhỏ.

Cố Tích Cửu há hốc mồm, khư đỉnh?!

Đó là vật mà người tu luyện phải có linh lực đạt tới cấp 7 trở lên mới thao tác được, nàng cũng chỉ nghe giảng sư nói qua, căn bản chưa từng nhìn thấy.

Hơn nữa giảng sư cũng nói, khư đỉnh của mỗi người chỉ có bản nhân hoặc là nhân tài cao hơn người đó mới có thể mở ra. Người khác căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cho dù giết chết đối phương cũng chưa chắc có thể chạm tay vào khư đỉnh của người ta.

Nàng thực sự cảm thấy mình không chăm sóc được hắn, dứt khoát thương lượng với hắn: "Hay là chúng ta gọi người tới đây đi? Thật ra ở chỗ ta có cờ triệu hoán người......"

Nàng đang định lấy cờ ra, nhưng lại bị bàn tay của hắn liều mạng cản lại: "Không được!"

"Vì sao?"

"Không thể để người khác nhìn thấy ta trong—— bộ dáng này."

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng thành tâm thành ý nhìn hắn: "Tả thiên sư đại nhân, ta biết mặt mũi ngươi rất tốt, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi, sợ hạ giá mất mặt. Nhưng mặt mũi dù đáng quý, sinh mệnh càng có giá trị cao hơn. So với cuộc sống của ngươi, ta thật sự cảm thấy mặt mũi đều là mây bay......"

Đế Phất Y nhắm mắt lại, thở hổn hển: "Không phải vấn đề mặt mũi......."

Cố Tích Cửu: "......"

Được thôi, nếu vị Tả thiên sư này đã không muốn, vậy nàng cũng không ép buộc nữa. Nàng suy nghĩ một lát rồi lại thương lượng với hắn: "Vậy đi, ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ lặng lẽ đi gọi một vị thuộc hạ của ngươi tới đây?"

Đế Phất Y vẫn cố gắng nắm một ống tay áo của nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút bi thương: "Ngươi...... cứ như vậy muốn bỏ mặc ta sao?"

Cố Tích Cửu: "...... Ta không muốn. Ta chỉ muốn đi gọi người giúp ngươi mà thôi. Ngươi xem, hiện tại ta không giúp gì được cho ngươi......"

Đế Phất Y hơi thở ra một hơi: "Chẳng phải ngươi biết trát kim châm hay sao?"

Cố Tích Cửu ngẩn người, phương pháp độ huyệt châm kim quả thật có thể giải quyết người tẩu hỏa nhập ma bình thường, nhưng vị Tả thiên sư trước mắt rõ ràng không phải tẩu hỏa nhập ma bình thường, sao có thể tùy tiện trát châm?

Đế Phất Y dường như nhìn ra được lo lắng của nàng: "Không phải sợ, ta dạy ngươi trát......"

Được rồi! Đúng lúc nàng có thêm một môn kỹ thuật học.

Nàng có mang theo kim châm bên mình, nàng lấy chúng ra, nghe theo chỉ điểm của Đế Phất Y, theo thứ tự trát xuống......

May mắn bản thân nàng là người thạo nghề, có thể trát xuống từng châm. Đế Phất Y chỉ cần nói ra huyệt vị và chiều sâu tương ứng, nàng lập tức có thể trát đúng chỗ.

Những huyệt đạo hắn dạy cho nàng trát đều là kỳ môn đại huyệt, có vài nơi là tử huyệt, nếu trát không đúng một cái là có thể trát chết người.

Nếu không phải Cố Tích Cửu là một tay chuyên nghiệp, cho dù có người tận tay chỉ dạy, cũng khó đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót.

Sau khi trát xong toàn bộ, Tích Cửu cũng khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nàng thở hắt ra một cái rồi nhìn hắn: "Những huyệt vị này quan trọng như vậy, ngươi không sợ ta trát cho ngươi tàn phế hay sao?"

Đế Phất Y dựa đầu ở trên vai nàng, nhẹ giọng nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com