"Tích Cửu, ngươi đặc biệt tới cứu ta ư?" Giọng nói của Đế Phất Y nhẹ nhàng, đôi mắt dường như cũng có ánh sáng nhu hòa.
"Ta nói, là ta đi ngang qua! Đi ngang qua!" Cố Tích Cửu không kiên nhẫn. Nàng thật sự chỉ đi ngang qua, trùng hợp ở chỗ này nhớ tới hắn mà thôi, kết quả không ngờ lại náo loạn lớn như vậy......
Nàng nhìn lại người mình, ướt đẫm giống như vịt nước.
Nửa đêm không ngủ được, không biết sao nàng lại xui xẻo đi ngang qua nơi này, kết quả đã biến mình thành như thế này.
Cố Tích Cửu thực sự hối hận, nhưng nàng vẫn còn một vấn đề muốn hỏi: "Ngươi không biết là ai cứu ngươi?"
Vừa rồi hắn vừa ôm vừa hôn lại vừa sờ, lúc đó hắn nghĩ nàng là ai?
Đế Phất Y nhìn nàng, thản nhiên nói: "Người khác không tới gần được ta."
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Hả?"
Hắn lừa quỷ sao?! Vừa rồi hắn say khướt như vậy, ngay cả một con chồn cũng có thể kéo hắn đi, sao người khác không tới gần được?
Vì sao vừa rồi nàng có thể dễ dàng tới gần hắn như vậy? Nàng cũng không cảm thấy quanh thân hắn có cái gì đẩy ra.
Đế Phất Y thở dài, hắn rất hiếm khi uống say, nhưng cho dù uống say thì quanh thân hắn vẫn luôn có kết giới bảo vệ.
Một khi có người xâm phạm đến gần hắn một bước chân, linh khí hộ thể của hắn sẽ lập tức bắn ngược trở về. Nếu người nọ không có ý tốt muốn tập kích hắn, ngược lại sẽ bị bắn càng mạnh hơn!
Nếu như hắn không có bản lĩnh này, ở trong thế giới liên tục biến đổi, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi! Làm sao có thể sống đến bây giờ?
Cơ thể của hắn không bố trí phòng vệ đối với nàng, cho phép nàng tiếp cận, cho phép nàng ôm hoặc kéo hắn......
Cơ thể hắn có thể nhận ra con người, trong tiềm thức hắn chỉ nhận ra nàng, cũng chỉ có cảm ứng với nàng. Chỉ có nàng là người duy nhất hắn muốn gần gũi. Hắn không có hứng thú với những nữ tử khác......
Cố Tích Cửu đương nhiên không biết những điều đó, vì thế phản ứng đầu tiên của nàng chính là hắn lại lừa dối nàng......
Nhưng loại dối trá này cho dù có bị vạch trần cũng không có ý nghĩa, chỉ khiến hai người khẩu chiến mà thôi.
Vì thế nàng chỉ cười ha hả một tiếng, định xoay người bơi vào bờ, nhưng ở phía sau lưng hắn lại ho lên mấy tiếng: "Ngươi đi đâu?"
Lúc này nàng có thể đi đâu?
Đương nhiên là về phòng ngủ!
Cố Tích Cửu không để ý đến hắn, định bơi đi, nhưng lại bị hắn kéo lấy tay áo: "Ngươi sẽ không đi tìm hắn ta đấy chứ?!"
Cố Tích Cửu giật tay áo của mình lại, trả lời không khách khí: "Ai cần ngươi lo?"
Phía sau không có động tĩnh gì.
Cố Tích Cửu bơi về phía trước một lúc, không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, nàng có chút buồn bực, vì thế quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, trái tim nàng bỏ lỡ một nhịp.
Hắn lơ lửng ở nơi đó, hơi cúi đầu, đang ngẩn ngơ nhìn bàn tay của chính hắn ——
Cố Tích Cửu không nhịn được cũng nhìn về phía tay hắn, lập tức hoảng sợ khi vừa nhìn rõ nó!
Những đường gân trên tay hắn đang nhảy loạn xạ, giống như máu đang muốn vọt ra khỏi tĩnh mạch.
Cố Tích Cửu không lạ gì với tình cảnh này, đó là điềm báo tẩu hỏa nhập ma!
Có lẽ hắn đã chú ý tới Cố Tích Cửu đang quay đầu nhìn lại, vì thế ngẩng đầu nhìn nàng, môi run nhè nhẹ: "Tích Cửu, ngươi...... có thể cứu ta lên bờ hay không?" Hắn vừa mới dứt lời, cả người ngã xuống, lao thẳng vào trong nước.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng không nhịn được mắng thầm trong lòng một tiếng, nhanh chóng bơi trở lại, vớt hắn nửa chìm nửa nổi lên, một lần nữa vất vả kéo hắn lên bờ......
......
Cố Tích Cửu cảm thấy bản thân mình kiếp trước nhất định là thiếu nợ hắn, vì thế nên hôm nay nàng phải trả lại cho hắn.
Sau khi lên bờ, hắn nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, ngồi cũng không ngồi được. Mặt đất quá lạnh, rất nguy hiểm đối với người sắp tẩu hỏa nhập ma như hắn.
Vì thế nàng dứt khoát để hắn dựa vào trên người mình.
Nàng vốn định chỉ cho hắn dựa vào phía sau lưng, nhưng hắn không thể tự mình dựa vào người nàng được. Cố Tích Cửu đành phải để hắn dựa ở trên vai mình, đồng thời dùng một cánh tay ôm lấy eo hắn để cố định hắn.