Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 735: Nàng đương nhiên tức giận!



Hiện tại Cố Tích Cửu đã nhìn thấy rõ những đường nét trên khuôn mặt của hắn, nàng cảm nhận sâu sắc được rằng, tiểu tử này quả thực chính là yêu nghiệt, chẳng những tính tình bá đạo, ngay cả dung mạo cũng có tính xâm lược như thế ——

Cảm giác rất dễ khiến người ta giơ tay đầu hàng, thậm chí tâm sinh đố kỵ.

Đây là Tả thiên sư Đế Phất Y, cam đoan không giả!

Sau khi bị nhấn chìm mấy lần như vậy, dường như cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại.Hắn rửa sạch tay, lau miệng trước khi vuốt mái tóc ướt......

Hắn dường như vẫn rất mệt mỏi, lắc lư ở trong nước một chút, sau khi sửa sang lại, hắn vẫn nửa nổi nửa chìm.

Cố Tích Cửu lăn lộn hồi lâu, cũng mệt mỏi muốn chết, lúc này cảm thấy tay chân đều bủn rủn, giống như vừa mới đánh nhau xong.

Bởi vì đã khiến đối phương nôn ra máu, Cố Tích Cửu vẫn cảm thấy hơi có lỗi, không có mặt mũi leo lên bờ trước. Nàng đứng nhìn hắn cách đó không xa, thấy hắn sửa sang gần xong, hỏi hắn: "Còn có sức hay không? Muốn ta đỡ lên bờ hay không?"

Đế Phất Y rốt cuộc ngẩng đầu, một đôi con ngươi nhìn về phía nàng.

Trái tim Cố Tích Cửu lỡ nhịp, ánh mắt như biển sâu ở dưới ánh sao, sóng sánh lấp lánh, là ánh mắt ngày thường của hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng với ánh mắt dò xét: "Cố Tích Cửu? Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn vẫn nói với giọng hơi khàn. Giọng nói của hắn vốn rất dễ nghe, cho dù hơi khàn cũng vẫn dễ nghe, rất có sức hút từ trái tim.

Cố Tích Cửu: "......" Vừa rồi hắn vừa ôm vừa hôn lại vừa mò mẫm, hoàn toàn lợi dụng nàng, nhưng bây giờ hắn lại không biết mình đã ôm ai hôn ai?!

Vậy vừa rồi hắn thú tính quá độ với ai?!

Cố Tích Cửu sau khi ngẩn người thì lập tức nổi giận: "Đi ngang qua! Vừa lúc nhìn thấy một góc áo của các hạ ở trong nước, ta thấy chất liệu không tệ, muốn vớt lên nhìn xem, không ngờ lại vớt được các hạ lên!"

Đế Phất Y: "......"

Cố Tích Cửu lại cười lạnh: "Nhưng thật ra rất buồn cười, bản lĩnh của các hạ lớn như thế, vì sao lại say rượu ở trong nước? Cách say rượu này thật độc đáo, khiến người mở rộng tầm mắt!"

Đế Phất Y nhìn nàng không nói lời nào.

Cố Tích Cửu tiếp tục: "Hay là vừa rồi các hạ đang luyện công nín thở gì đó ở dưới đáy hồ? Vì thế nên khiến ta hiểu lầm. Nếu vậy thì thật xin lỗi, ta không nên kéo ngươi lên bờ, nên để ngươi tiếp tục ở trong nước......"

"Ngươi rất tức giận?" Đế Phất Y rốt cuộc mở miệng.

Nàng đương nhiên rất tức giận!

Người ta có ý tốt cứu người rồi bị lợi dụng. Đã lợi dụng người ta xong lại còn không biết đối phương là ai. Người nào gặp phải tình huống này mà không tức giận?

"Ta đúng là uống say. Đây cũng là lần đầu tiên ta uống say......" Đế Phất Y trầm giọng nói: "Ta chìm vào trong nước không phải đang luyện công phu gì, mà là say nên ngã xuống nước."

Cố Tích Cửu mở to hai mắt nhìn hắn, buột miệng thốt ra một câu: "Vậy sao ngươi không chết đuối?"

Đế Phất Y: "......"

"Ngươi mong ta chết đuối?" Ánh mắt hắn buồn bã, đáy mắt dường như có chút bi thương.

Cố Tích Cửu hừ một tiếng: "Ta chỉ hơi buồn bực."

Có lẽ hắn đã ngâm ở trong nước rất lâu, thật ngạc nhiên khi hắn vẫn sống sót thần kỳ như thế.

"Ta có thể hô hấp bằng da trong nước." Đế Phất Y giải thích với nàng: "Vì thế nước không nhấn chìm được ta."

Thì ra là như thế. Cố Tích Cửu gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì: "Không đúng, vừa rồi ta kéo ngươi vào trong nước, nếu ngươi không ngộp thở, vậy vì sao lại nôn ra máu?"

Đế Phất Y nhìn nàng cao thâm khó đoán: "Có lẽ ta bị ngươi chọc tức đến nỗi hộc máu......"

Cố Tích Cửu căn bản không tin, hắn tức giận là có thể hộc máu, hắn cho rằng nàng là Gia Cát Lượng, hắn là Chu Công Cẩn hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com