Chết tiệt! Nàng muốn ngâm hắn vào trong nước lạnh cho hắn tỉnh táo lại! Hắn dám dùng cơn say để lợi dụng nàng!
Sau khi lặn sâu khoảng chừng hai mét, Cố Tích Cửu ngẩng đầu nhìn hắn.
Trời đã rất khuya, trong nước tối om, nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ nhìn thấy hai tay hắn vùng vẫy ở trong nước, hai chân cũng đạp loạn theo bản năng......
Thì ra ngươi cũng sợ bị chìm ——
Cố Tích Cửu ôm chặt lấy chân hắn, không chịu buông tay.
Có lẽ hắn đã quá say, không có nhiều sức để vùng vẫy, Cố Tích Cửu rất dễ dàng ôm hắn.
Đương nhiên, Cố Tích Cửu sợ hắn chết đuối thật, vì thế sau mỗi nửa phút ở trong nước nàng lại đẩy hắn lên trên mặt nước.
Nhân tiện, nàng cũng tự mình trồi lên mặt nước hô hấp mấy hơi, sau đó lại kéo hắn lặn xuống phía dưới......
Cố Tích Cửu cứ tiếp tục như thế một hồi, đến khi cảm thấy đủ rồi, nàng mới đẩy hắn lên mặt nước......
Sau đó nàng cũng nổi lên mặt nước, lạnh lùng trừng mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn: "Lần này đã tỉnh chưa?! Có muốn ta tiếp tục nhấn ngươi xuống nước nữa hay không?"
Đế Phất Y không nói gì, chỉ có một ngụm nước như mũi tên phun ra khỏi miệng hắn. Cố Tích Cửu quá gần hắn, nhất thời không kịp tránh, bị hắn phun khắp mặt.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng giơ tay lau nước trên mặt, không ngờ trong nước còn mang theo mùi thơm của rượu, hương vị cũng không khó ngửi......
Kỳ lạ, hán tử bình thường say rượu, lúc nôn ra sẽ có mùi hôi thối, vị Tả thiên sư này nôn rượu cũng rất khác loại, giống như phun ra nước hoa ——
Chết tiệt, cho dù giống như nước hoa thì đây cũng là nôn ra rượu!
Cố Tích Cửu nổi giận, đang định tiếp tục kéo hắn lặn xuống dưới nước thêm vài lần nữa, hắn lại đột nhiên bắt đầu ho.
Tiếng ho của hắn vừa gấp gáp vừa dữ dội, phảng phất như muốn ho ra phổi, không giống như đang giả vờ.
Cố Tích Cửu vốn dĩ muốn kéo hắn xuống nước lần nữa, lúc này cũng dừng lại một chút, trong đầu còn chưa kịp phân rõ hắn đang giả vờ hay là thật thì nhìn thấy hắn dùng tay bưng kín miệng, sau đó thì thấy máu thấm qua kẽ hở ngón tay của hắn......
Màu máu ở trong bóng đêm trông vẫn rất chói mắt, Cố Tích Cửu choáng váng!
Không phải chứ? Nàng chỉ mới nhấn chìm hắn mấy lần, hắn đã hộc ra máu?
"Này, ngươi......" Cố Tích Cửu không nhịn được vỗ vỗ phía sau lưng hắn, giúp hắn thông khí: "Ngươi thật sự hộc máu ư?"
Thật vất vả hắn mới dừng ho lại được, ngón tay hắn cũng dời khỏi bờ môi, trên môi trên tay đều là máu tươi đầm đìa, sắc mặt cũng tái nhợt, lông mi đen như mực của hắn cũng gần như trong suốt, trông có vẻ cực kỳ yếu ớt......
Cố Tích Cửu cảm thấy có chút chột dạ. Nàng không ngờ kết quả sẽ như thế này, hẵng giọng một tiếng, nói: "Ngươi...... sao ngươi lại trở nên yếu ớt thế này? Uống rượu cũng có thể chết đuối, nhấn ngươi xuống nước một chút mà ngươi cũng có thể hộc máu. Ngươi đúng thật là Tả thiên sư ư? Không phải là người nào đó giả trang đấy chứ?"
Nói tới đây, nàng thực sự nghi ngờ điều này, vì thế ghé sát vào hắn nhìn xem. Dưới ánh trăng mông lung, khoảng cách lại gần như vậy, nàng vẫn có thể nhìn hắn rõ ràng.
Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo khó tả, phảng phất như được bàn tay thượng đế tỉ mỉ tạo hình, khiến người ta nhìn một cái là muốn chìm đắm.
Lông mày, mắt, mũi, miệng cũng vậy...... Sự kết hợp tất cả khiến người ta cảm thấy đẹp một cách đáng kinh ngạc. Cố Tích Cửu thừa nhận, nàng sống hai đời nhưng chưa từng nhìn thấy ai có diện mạo kinh diễn giống như Đế Phất Y ——
Long Tư Dạ cũng rất tuấn mỹ, nhưng so với Đế Phất Y, hắn vẫn thiếu một chút khí thế.
Vẻ đẹp của Đế Phất Y không thuộc về nhân gian, có thêm một chút tiên khí nghiêm nghị.
Tính tình của người này quá đáng ghét, ngày thường lại luôn mang mặt nạ, vì thế hầu hết khi mọi người nhìn thấy hắn, thứ nhất sẽ bị phong thái của hắn mê hoặc, thứ hai sẽ bị khí thế của hắn áp chế, khiến cho mọi người đều dễ dàng bỏ qua dung mạo của hắn.
Hiện tại Cố Tích Cửu đã nhìn rõ những đường nét trên khuôn mặt hắn, nàng cảm nhận sâu sắc được rằng, tiểu tử này quả thực chính là yêu nghiệt.