Nàng đứng ở bên bờ một lúc, thở dài, cuối cùng lao xuống nước, bơi về hướng bên kia.
Nàng vốn đang bị thương, mặc dù đã khá hơn rất nhiều, nhưng miệng vết thương vẫn còn ở đó, trên người không có nhiều sức lực, hiện tại xuống nước quả thực chính là đang tìm ngược!
Hơn nửa đêm nhảy vào trong nước lạnh như băng, chỉ vì muốn biết miếng vải rách kia rốt cuộc là cái gì, Cố Tích Cửu cảm thấy đầu óc mình có lẽ đã bị ngâm nước ——
May mắn là kỹ thuật bơi lội của nàng không tệ, rất nhanh đã bơi tới gần thác nước, cũng nhìn thấy rõ khối vải đỏ kia——
Trái tim nàng lỡ nhịp!
Đó là một vạt áo nổi trên mặt nước, màu đỏ như ánh bình minh, đúng là đồ mà Đế Phất Y đã mặc!
Vạt áo ở đây, vậy người ở đâu?!
Nàng nhanh chóng bơi qua, vớt vạt áo kia lên, nàng cảm thấy bàn tay của mình khá nặng, sau đó thì kéo theo một người lên khỏi mặt nước!
Trái tim Cố Tích Cửu suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực!
Tả thiên sư đại nhân toàn năng như vậy, không ngờ lại bị chết đuối ——
Lúc này cả người hắn ướt đẫm, nhắm chặt đôi mắt, môi mỏng mím chặt, không biết còn sống hay là đã chết......
Cố Tích Cửu hoảng hốt trong lòng, không quan tâm gì nữa, trực tiếp kéo mặt nạ hắn xuống. Sắc mặt Tả thiên sư đại nhân trắng hơn cả tuyết, trên môi gần như không có chút máu, đôi mắt nhắm chặt, thậm chí hàng lông mi dài cũng ướt dầm dề, ngay cả ngực cũng không thấy phập phồng......
Không phải hắn chết đuối rồi chứ?!
Cố Tích Cửu vội vàng kiểm tra hơi thở của hắn, không có hơi thở.
Nàng lại kiểm tra động mạch trên cổ tay hắn......
Không có mạch cổ tay, động mạch cổ cũng ngừng đập, hơi thở không có, đồng tử...... Ánh trăng quá mờ, nàng không thể nhìn thấy đồng tử của hắn, không biết có bị mở to hay không. Nàng chạm vào tay chân hắn, chúng đều đã lạnh như băng.
Trạng thái này của hắn, rõ ràng là đã chết!
May mắn thay, cơ thể hắn vẫn chưa cứng lại ——
Cố Tích Cửu cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi, Tả thiên sư cường đại như thế sẽ chết chìm ở đây, đồng thời trong lòng nàng cũng vô cùng hoảng hốt.
Nàng không quan tâm tới bất kỳ điều gì nữa, vội vàng kéo hắn lên bờ.
Bản thân nàng cũng đang bị thương, không dùng được linh lực hay nội lực, chỉ có thể dùng thể lực, và hiện tại nàng cũng không có bao nhiêu sức lực.
Nhưng lúc này, nàng không biết sức mạnh lấy từ đâu ra, chỉ mất khoảng nửa khắc đã kéo được hắn lên bờ.
Sau khi lên bờ, chân nàng mềm nhũn, suýt nữa đã ngã vào trên người hắn.
Nàng vội vàng đứng dậy, bất chấp tất cả, bắt đầu giúp hắn hồi sức tim phổi......
"Đế Phất Y, ngươi đừng chết ——"
"Này, ngươi cường đại như vậy, chết đuối ở đây thì quá buồn cười, đúng không?!"
"Ngươi mở mắt ra đi! Ngươi đang luyện công phu gì đó đúng không? Này, đừng ngủ nữa, dậy đi!"
"......"
Nàng làm những thủ pháp này cực kỳ thuần thục, vừa hồi sức cho hắn, vừa kêu gọi hắn.
Nàng nhân tiện kiểm tra bụng của hắn, không giống như hắn đã uống no bụng nước, thậm chí mũi miệng của hắn đều không có dấu hiệu sặc nước......
Sau khi hồi sức một lúc lâu vẫn không có kết quả, hắn vẫn không có một chút động tĩnh gì.
Cố Tích Cửu bắt đầu nóng nảy!
Mặc dù nàng có chút hận hắn, nhưng không hy vọng hắn chết!
Nàng liều mình làm hô hấp nhân tạo cho hắn......
Môi hắn vừa lạnh vừa mềm, điều kỳ dị hơn chính là, mùi hương trên người hắn dường như nồng đậm hơn so với ngày thường. Toàn bộ trên bờ hồ đều tràn ngập mùi hương thoang thoảng này.
Hương thơm này cực kỳ câu hồn đoạt phách, khiến người ta chỉ muốn lạc bước và chìm đắm trong đó.
Trái tim Cố Tích Cửu đập loạn, nhưng không phải bị mùi hương trên người hắn mê hoặc, mà là sợ hãi!
Nàng thậm chí không chú ý tới mùi hương nồng đậm ở trên người hắn, trong đầu chỉ có một ý niệm là hắn tuyệt đối không thể chết được, tất cả những gì nàng nghĩ đều là cứu người.
Cố Tích Cửu hô hấp nhân tạo cho hắn khoảng chừng một trăm lần, bản thân nàng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Người kia giống như chết, dường như vẫn không có một chút động tĩnh.