Cố Tích Cửu là luyện đan sư, đương nhiên biết mức độ quý trọng của đan dược này. Nó là thứ mà ngay cả Long Tư Dạ cũng không nhất định có thể lấy ra được, nàng có thể cứ thế mà nhận?
Nàng không muốn nợ ân tình của hắn mà không có lý do.
Nếu muốn cắt đứt hoàn toàn, vậy thì đừng giữ lại cái đuôi làm gì!
Nàng đi tới chỗ ở hiện tại của Tả thiên sư, thật trùng hợp, đình viện mới của Tả thiên sư nằm ngay cạnh chỗ ở cũ trước đây thánh tôn xây nhà cho nàng.
Cố Tích Cửu nhớ rõ nơi này đã bị san thành một mảnh đất bằng phẳng, không ngờ chỉ sau ba tháng, Tả thiên sư lại xây dựng một toà nhà ở đây.
Điều này khiến nàng có một loại ảo giác 'chim én nhà họ Vương, họ Tạ thời trước, bay vào nhà bá tánh tầm thường'
Toà kiến trúc cũng là một khoảng sân có ba lối vào và ba lối ra, mặc dù phong cách xây dựng khác với toà nhà lúc trước rất nhiều, nhưng Cố Tích Cửu luôn có một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được.
Cảm giác đó giống như nhìn hai quyển tiểu thuyết, nội dung hoàn toàn khác nhau, nhưng người đọc vẫn cảm thấy hai quyển tiểu thuyết đều có mục đích giống nhau.
Nàng không nhìn thấy Tả thiên sư, lúc nàng gõ cửa, chỉ nhìn thấy một mình Mộc Phong.
Mộc Phong trông thấy nàng thì có chút kinh ngạc, dường như không ngờ được nàng sẽ chủ động tới cửa.
Đêm đã khuya, Cố Tích Cửu không muốn vào trong, vì thế lấy đan dược ra uỷ thác Mộc Phong chuyển lại cho Tả thiên sư, nói rằng mình không có công thì không nên hưởng lộc.
Thái độ của Mộc Phong đối với nàng có chút lạnh nhạt, cũng không nhận lấy. Hắn nói nếu nàng thật sự muốn trả lại, vậy tự mình giao cho Tả thiên sư, đừng để thuộc hạ như hắn phải khó xử vân vân.
Cố Tích Cửu không còn cách nào khác, đành phải nhờ hắn dẫn đường. Nàng tự mình vào trong trả lại cho hắn......
Nhưng Mộc Phong nói cho nàng biết, Tả thiên sư không có ở trong viện, hắn đã đi ra ngoài một buổi trưa và nửa buổi tối, vẫn chưa trở về.
Bởi vì Tả thiên sư luôn thích xuất quỷ nhập thần, thường không cho thuộc hạ đi theo bên cạnh, vì thế ngay cả Mộc Phong cũng không biết hắn đi nơi nào.
Nhưng Mộc Phong nói với nàng, Tả thiên sư từng nói, sẽ tham gia lễ trưởng thành của nàng......
Nếu nàng thật sự không muốn đồ của Tả thiên sư, ngày mai có thể tự mình trả lại khi gặp hắn.
Trước khi Mộc Phong đóng cửa, còn nói vài câu khiến Cố Tích Cửu cảm thấy không thể hiểu được: "So với cái giá mà ngày thường Tả thiên sư phải trả cho cô nương, đan dược này thật sự không tính là gì. Cô nương không cần phải để ở trong lòng. Nếu như cảm thấy viên đan dược này xúc phạm tới cô nương, vậy không cần ngại cứ vứt nó đi."
Hắn nói xong liền đóng cửa lại, để Cố Tích Cửu đứng ở bên ngoài.
Trên đường trở về, Cố Tích Cửu ngẫm nghĩ lại những hình ảnh mình ở cùng với Tả thiên sư, cảm thấy mình dường như không có gì phải xin lỗi hắn.
Tả thiên sư đúng là từng cứu nàng nhiều lần, nhưng đa số những lần nàng gặp nạn đều có liên quan tới hắn......
Ví dụ như thương thế lần này, phần lớn đều liên quan tới những lời Đế Phất Y đã nói ở trên đài. Nếu hắn không nói bất luận sinh tử gì đó, Vân Thanh La sao dám dùng thanh kiếm đâm người ác độc như vậy?
Nếu đây là thanh kiếm bình thường, nhiều nhất nàng chỉ bị Vân Thanh La đâm xuyên người, sẽ không bị thương nặng đến thế, có thể dễ dàng rút kiếm ra. Chỉ dựa vào bản lĩnh của Long Tư Dạ cũng đủ khả năng đảm bảo nàng không sao. Nàng đâu phải đau đớn đến cực cùng như thế, suýt nữa còn trở thành phế nhân.
Đương nhiên, Tả thiên sư cuối cùng ra tay cứu nàng, nhưng hắn đã dùng điều kiện xấu xa kia để đổi, khiến nàng và Long Tư Dạ cả đời không thể thành hôn......
Nếu tính như vậy, nàng không còn nợ gì hắn.
Vì sao nhìn vẻ mặt của Mộc Phong, có vẻ như nàng đang mắc nợ Tả thiên sư rất nhiều?
Trời đã tối, nàng chậm rãi bước đi một mình trên đường, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.