Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 727: Ta không thích bị lừa.



Nhưng nếu đã đụng nhau thì hắn vẫn phải chào hỏi. Vì thế hắn cũng cười: "Không ngờ Tả thiên sư ở đây, quấy rầy."

Đế Phất Y vẫn đang ngâm mình trong nước, tựa người trên một tảng đá xanh giữa hồ. Hắn không nói gì, chỉ lười biếng nhìn bọn họ. Ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Long Tư Dạ không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, nói một tiếng: "Tả thiên sư xin cứ tự nhiên, chúng ta không quấy rầy nữa." Sau đó kéo Cố Tích Cửu xoay người rời đi.

Chỉ có tiếng nước từ phía sau truyền đến, Đế Phất Y vẫn không hề mở miệng, giống như một tác phẩm điêu khắc ở nơi đó.

"Tích Cửu, chúng ta đi dạo nơi khác? Ta biết có một chỗ hoa nở rất đẹp......" Long Tư Dạ dường như hận không thể bù đắp hết tất cả quãng thời gian lúc trước, vì thế muốn ở bên nàng mọi lúc.

Cố Tích Cửu có chút rã rời, khẽ lắc đầu: "Ta hơi mệt." Lúc này cơ thể của nàng rất yếu, đi thêm vài bước đã có cảm giác muốn toát mồ hôi.

Mặc dù Long Tư Dạ có chút thất vọng, nhưng vẫn theo ý nàng: "Được! Nàng cứ quay về nghỉ ngơi một chút."

......

Cố Tích Cửu nằm ở trên giường, cảm thấy lưng hơi đau, miệng vết thương ngứa ngáy khó chịu, giống như có một đàn kiến đang cắn ở nơi đó.

Nàng nhíu mày lại, Đế Phất Y nói nàng phải nằm trên giường hai ngày, nhưng nàng chỉ nằm ở trên giường hơn một ngày đã bò dậy rồi, chiều nay dường như đi bộ hơi nhiều chút, cảm giác rất mệt mỏi, cũng không ngủ được.

Người ngủ không được sẽ dễ dàng suy nghĩ miên man. Nàng nghĩ về tương lai, dường như nó rất tươi sáng.

Nàng dựa vào thực lực của bản thân mình tiến vào lớp 1 Tử Vân ban, sau này có thể học những kiến thức tốt hơn.

Hiểu lầm giữa nàng và Long Tư Dạ cũng được giải tỏa, sau này có thể sẽ gặp nhau nhiều hơn. Hơn nữa lần này Long Tư Dạ sẽ đạm nhiệm đạo sư lớp 1 Tử Vân ban nửa năm, tương lai bọn họ sẽ có cơ hội sớm chiều bên nhau.

Kiếp trước hắn là huấn luyện viên của nàng, kiếp này hắn lại là đạo sư của nàng cũng coi như viên mãn.

Trong khi nàng suy tư, tiểu hồ ly đã nhảy đến gặp nàng, nhân tiện đưa cơm canh và đan dược tới cho nàng.

Cố Tích Cửu ăn cơm xong, nhìn nhìn viên đan dược. Vẫn là một viên liễm cơ đan phẩm cấp 7, lung linh ở dưới ánh nến.

Nàng thản nhiên hỏi một câu: "Có phải Long tông chủ nhờ ngươi đưa đan dược tới đây?"

Lam Ngoại Hồ dừng lại, khịt mũi một tiếng: "Ừ."

Cố Tích Cửu buông đan dược xuống, nghiêm mặt nhìn nàng: "Tiểu hồ ly, ta không thích bị lừa, cho dù đó là lòng tốt!"

Lam Ngoại Hồ giật mình, vô cùng đáng thương nhìn Cố Tích Cửu: "Tích Cửu......"

"Ừ, nói thật." Cố Tích Cửu vỗ vỗ đầu nàng ấy.

Tiểu hồ ly không giỏi nói dối, vì thế đành phải nói thật:" Là sứ giả Mộc Phong giao cho ta...... Hắn nói sợ ngươi không nhận, vì thế nói ta mượn danh nghĩa Long tông chủ đưa tới...... Tích Cửu, đan dược này không có vấn đề gì chứ?"

Đương nhiên không có vấn đề gì. Cố Tích Cửu không nói gì, chỉ hỏi chỗ ở của Tả thiên sư.

Hôm qua Lam Ngoại Hồ ôm gối tới, khăng khăng muốn ở lại đây làm bạn với nàng. Cố Tích Cửu đuổi nàng ấy cũng không đi, vì thế đành phải để nàng ấy ở lại.

May mắn thay, trong tĩnh thất có hai cái giường, để nàng ấy dùng một cái cũng không sao.

Đêm nay Cố Tích Cửu có chút bồn chồn, nghỉ ngơi một lát cũng không nằm xuống được. Nàng nghiêng đầu nhìn Lam Ngoại Hồ. Tiểu nha đầu này có lẽ ban ngày luyện công quá mệt mỏi, bây giờ dính vào giường lập tức ngủ say.

Nàng không thể không bật cười, khoác áo và bước ra ngoài.

Mặt trăng đã lên cao trên bầu trời, đêm thu se lạnh.

Nàng ước lượng viên thuốc trong tay, ngẫm nghĩ. Nàng quyết định vẫn nên trả lại cho người nào đó.

Nàng và hắn không còn liên quan gì nữa. Nếu như tuyết ưu đàm quả là phần thưởng, vậy liễm cơ đan phẩm cấp 7 được xem là gì?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com