Trước đây, mỗi lần hắn ngâm mình ở đây đều có thể nhanh chóng bình tâm, nhưng lần này tâm trạng của hắn vô cùng hỗn loạn, khí huyết sôi trào trong cơ thể hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Trên đầu có một vầng trăng khuyết, mảnh mai đẹp đẽ như họa.
Bây giờ nàng đang làm gì? Nàng sẽ không còn ở bên Long Tư Dạ nữa đúng không?
Vết thương của nàng cần phải tĩnh dưỡng thêm một ngày nữa, sáng hôm nay nàng chạy đi tìm Long Tư Dạ, hai người ngồi ở dưới gốc cây thổi sáo ca hát, với thể chất hiện tại của nàng, có lẽ sẽ rất mệt mỏi, lúc này nên nằm ở trong viện nghỉ ngơi.
Người nọ sau lưng chắc là vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Cố Tích Cửu, có lẽ sẽ không có quá nhiều ý tưởng với nàng. Có lẽ nàng vẫn an toàn.
Đôi mắt của người nọ sau lưng chỉ sợ đang chăm chú vào đệ tử thiên bẩm Vân Thanh La......
Nếu không có sự chắc chắn tuyệt đối, người sau lưng kia sẽ không dễ dàng xuống tay.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, vốn dĩ hắn cảm thấy cuộc đời này quá dài, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy quá ngắn......
Hắn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, vô tình lại bị sặc, ho khan lần nữa.
Hắn thật vất vả mới dừng ho lại, nửa nổi ở trên mặt nước, nhắm mắt suy tư. Ở đây dường như hắn cũng không thể tĩnh tâm được, hay là quay về trong viện ghé thăm nàng một chút rồi đi đả tọa?
Hắn chỉ cần đả tọa một đêm nữa là có thể khôi phục một chút, ngày mai chủ trì lễ cập kê của nàng chắc là không thành vấn đề.
Hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức ngẩng đầu, sững sờ một chút, sau đó nheo mắt lại.
Cách đó không xa là Cố Tích Cửu đang sóng vai Long Tư Dạ đi tới. Không biết Long Tư Dạ đã thầm thì với nàng điều gì, khiến nàng không nhịn được mỉm cười.
Khuôn mặt xinh xắn của nàng vẫn hơi tái nhợt, bước đi có chút nặng nề, nhưng dưới ánh trăng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi cong lên, cực kỳ giống với vầng trăng khuyết ở trên bầu trời.
Long Tư Dạ và nàng đan mười ngón tay vào nhau, chậm rãi bước tới.
"Tích Cửu, kiếp trước chúng ta không dành nhiều thời gian đi dạo cùng nhau, bây giờ chúng ta có thể làm điều đó. Anh rất vui. Em thì sao?"
"Em rất vui." Cố Tích Cửu đơn giản đáp lại, hơi nhăn nhó mặt mày.
"Sao vậy? Vết thương đau à?" Long Tư Dạ một lần nữa nắm lấy cổ tay nàng, muốn bắt mạch cho nàng.
Cố Tích Cửu lắc đầu: "Không sao, vết thương không còn đau nữa." Nàng chỉ hơi mệt.
Long Tư Dạ khẽ thở dài một tiếng: "May mắn thể chất của em rất tốt."
Cố Tích Cửu mỉm cười: "Là thuốc của anh tốt, Liễm Cơ Đan phẩm cấp 7 của anh rất tuyệt. Sau khi em ăn một viên, vết thương lành rất nhanh. Bây giờ em cảm giác được bên trong cơ thể gần như đã lành, chỉ còn vết thương bên ngoài."
Long Tư Dạ sửng sốt: "Liễm cơ đan phẩm cấp 7?"
"Đúng vậy, không phải anh nhờ tiểu hồ ly đưa thuốc tới hay sao?"
Long Tư Dạ dừng lại một chút: "Anh không......" Hắn đang định giải thích, bất chợt nhận điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.
Cố Tích Cửu nhận thấy cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát, cũng kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó dừng bước chân lại.
Thác nước tung toé đổ xuống hồ sâu, và ở giữa hồ nước, là một người nam tử nửa nổi nửa chìm.
Tóc dài giống như màn che, rối tung ở trong hồ nước. Quần áo màu đỏ giống như hoa sen, trôi nổi ở quanh người hắn. Ánh trăng trong veo mời ảo, chiếu ở trên mặt nạ màu bạc của hắn, đủ che khuất ánh mắt của hắn, khiến người không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Tả thiên sư —— Đế Phất Y.
Cố Tích Cửu không ngờ sẽ chạm mặt hắn ở đây. Bốn mắt nhìn nhau, nàng không nhìn rõ ánh mắt của hắn, trái tim theo bản năng đập loạn, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Nàng hơi mỉm cười chào hỏi hắn: "Tả thiên sư đại nhân, thật trùng hợp."
Long Tư Dạ kín đáo cau mày. Lúc này hắn không muốn đụng phải người ngoài. Đương nhiên, hắn càng không muốn đụng phải Đế Phất Y.