Tình yêu có thể tạo nên bức tranh đẹp nhất trên đời,
Chờ đợi ngàn năm, chỉ chờ một câu nói anh yêu em,
Đừng nói rằng chúng ta đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất,
Tiếng đàn lại bay xuống dòng nước,
Cực kỳ hâm mộ một đôi thanh mai trúc mã......
Tiếng sáo êm dịu, mặc dù tiếng hát hơi khàn, nhưng lại có sức hút riêng của nó.
Hát xong một bài, đôi mắt Long Tư Dạ sáng lên, giơ tay ra nắm lấy tay nàng: "Tích Cửu, người mà anh vẫn luôn tìm kiếm chính là em. Đó không phải là lời nói dối, chúng ta sẽ không bỏ qua những năm tháng tươi đẹp nhất......"
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng cười, cuối cùng chủ động dựa đầu ở trên vai hắn: "Đồ ngốc!"
Mặc dù tình yêu của nàng và hắn không thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng cũng là một cuộc tình dài lâu. Cho dù không thể cử hành hôn lễ, nhưng nàng chỉ cần bên nhau với hắn là đủ, cần gì phải để ý tới nghi thức xã giao kia?
Nàng nhắm mắt lại, bên tai dường như vang lên một giọng nói: "Tiểu Tích Cửu, anh yêu em......"
Trái tim nàng giống như bị một cái gì đó đâm vào!
Lúc ấy nàng rất bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập lỡ vài nhịp.
Đương nhiên cũng chỉ như vậy mà thôi, bởi vì nàng biết hắn không nghiêm túc.
Cho dù hắn nghiêm túc thì như thế nào? Nàng vừa không muốn làm nốt ruồi chu sa của hắn, cũng không muốn làm ánh trăng trắng của hắn......
Ba ngàn con sông, nàng chỉ cần một gáo để uống.
Hiện tại nàng đã tìm được một gáo kia, phần còn lại, đều có thể vứt đi......
......
Lúc này, trên một cây phong đỏ rất lớn cách đó không xa, Đế Phất Y đang ngồi ở đó, cúi đầu nhìn một đôi uyên ương đang tựa người vào nhau gần đó.
Giọng hát của nàng không tệ, nhưng trong mắt Đế Phất Y vẫn luôn theo đuổi hoàn mỹ thì vẫn có một chút khuyết điểm.
Hắn vẫn nhớ rõ lúc trước khi nàng hát cho hắn nghe, hắn đã chỉ ra cho nàng một loạt khuyết điểm, cũng chỉ dạy cho nàng rất nhiều......
Hiện tại nàng đang bị thương, giọng nói thậm chí còn tệ hơn nữa, có chút khàn khàn, có chút hụt hơi, còn có một số từ không rõ ràng......
Hắn có thể chỉ ra nhiều lỗi hơn cho nàng, nhưng nàng không hát cho hắn nghe, nàng lại hát cho Long Tư Dạ nghe.
Nàng vẫn luôn thích Long Tư Dạ, kiếp trước thích, kiếp này cũng không quên được. Có phải bây giờ cuối cùng nàng cũng được như ước nguyện? Đúng không? Đúng không?
Đế Phất Y không biết từ chỗ nào lấy ra một bầu rượu nhỏ, tay trái cầm chén, tay phải cầm bầu rượu, uống hết chén này đến chén khác.
Gió thổi bay góc áo của hắn, thổi tung mái tóc đen của hắn. Vài sợi tóc che khuất đôi mắt hắn, hắn tùy tay vén lên.
Hắn biết hắn nên xuống đó và tách bọn họ ra, nên chất vấn Long Tư Dạ không tuân thủ lời hứa......
Nhưng hắn lại không muốn xuống. Hắn không muốn nàng lại hận hắn......
Những chuyện hắn làm gần đây dường như đều khiến nàng ghét bỏ......
Cả đời hắn đã làm rất nhiều chuyện đáng ghét, không biết có bao nhiêu người cắn răng hận hắn sau lưng, tiểu nhân đâm hắn cũng nhiều vô số kể, nhưng hắn đều không quan tâm.
Người đời ghét hắn thì như thế nào?
Thân phận của hắn nằm ở nơi đó, trách nhiệm của hắn nằm ở nơi đó, chỉ cần mục đích cuối cùng là đúng, hắn không ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, cũng không sợ nghìn người chỉ trỏ ——
Vì thế khi hắn làm việc chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần là điều nên làm, hắn sẽ lập tức đi làm, chưa bao giờ do dự.
Nhưng hiện tại rõ ràng hắn biết mình nên làm gì, hắn lại do dự, không đành lòng......
Hai người kia cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, tay trong tay.
Bóng lưng đẹp đẽ chói mắt, dần dần biến mất ở nơi xa.
Đế Phất Y vẫn không đứng dậy, chỉ uống thêm một ngụm rượu, không cẩn thận nên bị sặc rượu một cái, ho khan.
Một lát sau, cơn ho dừng lại, hắn cảm thấy có mùi máu tanh trong miệng, tiện tay lấy khăn lau đi. Trên chiếc khăn trắng như tuyết, lưu lại một vết máu đỏ tươi chói mắt.
Hắn khẽ nhíu mày, muốn hoá tan chiếc khăn tay kia, nhưng hắn vừa mới vận công thì có cảm giác gân mạch toàn thân như muốn rã rời......