Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 723: Cát giữa ngón tay.



Cố Tích Cửu cắn một miếng, có vẻ hơi ngọt và béo......

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Long Tư Dạ, vì thế nàng vẫn từ tốn ăn: "Rất ngon, tay nghề rất tốt."

Long Tư Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thích ăn là tốt rồi, sau này anh sẽ làm nữa cho em."

Hai người ngồi tán gẫu với nhau một lát, Cố Tích Cửu yêu cầu: "Huấn luyện viên Long, anh có thể thổi một khúc sáo cho em nghe hay không? Em thích nghe." Trước kia nàng rất thích nghe hắn thổi sáo.

Hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, dáng người rất đẹp, khí chất tốt, khi đứng ở dưới gốc cây thổi sáo, khung cảnh đó có thể nói là rất nghệ thuật, trông giống như một bức tranh thủy mặc.

Long Tư Dạ đương nhiên sẽ không từ chối nàng, cầm sáo lên thổi. Hắn thổi bài 《Cô Tô Hành》, một trong mười bài sáo nổi tiếng nhất, rất có hương vị Giang Nam. Khi tiếng sáo vang lên, dường như có sông núi Giang Nam uốn lượn, khiến tâm tình người an nhiên vui vẻ.

Cố Tích Cửu hơi nhắm hai mắt lại, dựa vào cây phong phía sau. Hai người, một người chăm chú thổi sáo, một người chăm chú lắng nghe.

Yên bình thanh thản.Có lẽ đây mới là những gì nàng muốn.

Thích là làm, không cần để lại những hối tiếc cho bản thân mình. Đó luôn là tác phong của Cố Tích Cửu.

Thật ra hiện tại nàng vẫn chưa hoàn toàn tin vào những gì Long Tư Dạ đã nói, dù sao Thương Khung Ngọc cũng nói nàng là người nhân bản, nhưng Long Tư Dạ lại nói không phải, nàng chỉ là người nhân bản trên danh nghĩa, nhưng thật ra là người bình thường......

Nàng đã từng hỏi Thương Khung Ngọc, Thương Khung Ngọc đã rất bối rối. Nó nói tài liệu mà nó có được chính là như thế, hơn nữa điều đó nó cũng không có cách nào nghiệm chứng. Dù sao nó chỉ quen biết nàng ở thế giới bên này......

Vì thế, đây chắc chắn là một vấn đề bí ẩn.

Nàng lấy ngọc bội lá phong ra ngắm nghía, trông nó rất nhỏ, nhưng nắm ở trong tay rất ấm và ẩm, cảm giác rất dễ chịu.

Ngọc bội này là Long Tư Dạ đã đưa cho nàng trong ngày Thất Tịch hôm đó, hắn nói vật về với nguyên chủ.

Một khúc sáo đã được thổi xong, hiện tại cơ thể nàng vẫn còn rất yếu, vì thế mơ màng sắp ngủ. Lúc đầu nàng vốn dựa vào gốc cây, nhưng không biết từ khi nào đã dựa vào trên vai Long Tư Dạ.

Long Tư Dạ cúi đầu hỏi nàng: "Còn muốn nghe gì nữa không?"

Nàng lấy lại tinh thần, mặt đẹp ửng đỏ. Thật là mất mặt, không ngờ nàng suýt nữa đã ngủ quên.

"Chơi thêm một bài Hỉ Tương Phùng đi." Cố Tích Cửu yêu cầu một bài khác, hiện tại nàng rất muốn nghe bài đó một cách khó hiểu.

Long Tư Dạ mỉm cười lắc đầu, đó là một bản dân ca, nhưng cũng rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của bọn họ. Một đôi tình nhân tái hợp......

Làn điệu này hắn không am hiểu lắm, hắn tương đối thích những thể loại tĩnh lặng, êm dịu......

Hắn hơi cụp mắt xuống, suy ngẫm về khúc phổ của làn điệu kia, sau đó cười: "Để anh thử xem. Anh không nhớ rõ về giai điệu của nó lắm."

Hắn thổi được hơn một nửa thì không thể nào nhớ được nửa sau, áy náy nói: "Thật sự nhớ không nổi, hay là đổi qua bài khác?"

Cố Tích Cửu cân nhắc một chút: "Anh từng nghe bài 《Chỉ Gian Sa*》của Phượng Hoàng truyền kỳ hay chưa? Em rất thích bài hát đó." (*Cát giữa ngón tay)

Long Tư Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Anh biết bài này!"

"Được, vậy anh thổi em hát." Cố Tích Cửu đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Long Tư Dạ cảm thấy không yên tâm: "Vết thương của em dường như không thích hợp để hát......"

"Không sao, em hát nhẹ nhàng là được."

Long Tư Dạ cuối cùng gật đầu, bắt đầu thổi sáo. Cố Tích Cửu cũng bắt đầu hát:

Năm đó dưới ánh trăng Giang Nam, em đánh đàn giục anh lên ngựa,

Cuộc sống ồn ào đầy tâm sự, nhưng anh muốn em đừng lo lắng,

Anh nói định mệnh như cát giữa ngón tay, không cầm được thì cứ để nó ra đi,

Mặc cho gió cuốn trôi những vất vả cuộc đời......

......

Tiếng ca trong trẻo da diết, cùng tiếng sáo trôi theo dòng suối:

Cát giữa ngón tay chảy dài trên má, tạo thành ba ngàn sợi tóc trắng....

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com