Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 722: Gần quan được ban lộc.



Hắn cảm thấy những gì mình nói rất có lý: "Chủ thượng còn nhớ chuyện của Cố Tạ Thiên và La Tinh Lam hay không? Lúc đầu bọn họ yêu nhau sâm đậm cỡ nào? La Tinh Lam gần như hy sinh tất cả vì Cố Tạ Thiên, và khi đó Cố Tạ Thiên cũng chăm chỉ liều mạng trên chiến trường vì nàng ấy. Bởi vì trong lòng luôn bận tâm tới La Tinh Lam, ông ta bị thương nặng như vậy cũng bò được ra khỏi đống xác chết, mỗi bước đều là bồn máu. Ông ta đã bò trong gió tuyết ba ngày ba đêm, chỉ vì ngày dự tính thê tử lâm bồn sắp tới. Ông ta biết nàng ấy không thể không có ông ta......

Khi đó tình yêu của bọn họ khiến mọi người cảm động biết bao? Nhưng sau đó không phải cũng...... cũng như hiện tại hay sao. Thật ra tình yêu chỉ có thể kéo dài ba bốn năm. Một khi thời gian kéo dài lâu hơn, hoặc là bọn họ sẽ chia tay, hoặc là bọn họ sẽ trở thành người thân, sống một cuộc sống buồn tẻ cả đời."

"Thuộc hạ còn nhớ trong nhân gian có một bài thơ nói về chuyện này, ví dụ như 'gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng'...... Thuộc hạ cảm thấy, chuyện tình yêu quan trọng là quá trình, mà không phải là kết quả. Chỉ cần một lần có được cũng cảm thấy rất đẹp, cho dù phù dung sớm nở tối tàn cũng không tiếc nuối ——"

Đế Phất Y không nói gì, dường như hắn có vẻ ấn tượng trước những lời giải thích này.

Hắn đã chứng kiến vô số chuyện tình lướt qua đời mình, đúng thật là giống như Mộc Phong đã nói, cho dù yêu nhau đến nỗi chết đi sống lại, cũng có lúc biến mất và trở nên buồn tẻ. Khi tình cảm nồng nàn biến mất, phu thê trở thành củi gạo còn xem như tốt, có một số người thậm chí trở thành kẻ thù, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết ——

Đế Phất Y hiếm khi thảo luận với thuộc hạ về một chủ đề tầm thường như vậy, vì thế Mộc Phong cảm thấy rất cảm động, còn có ảo giác được chủ thượng xem như tri kỷ.

"Chủ thượng, thích nàng thì hãy giữ nàng lại, hết lòng yêu thương nàng!" Mộc Phong khuyến khích Đế Phất Y, hắn luôn cảm thấy nếu thánh tôn không yêu một lần, cho dù sống lâu bao nhiêu cũng không trọn vẹn......

Đế Phất Y không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó xoa xoa lông mày.

"Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy biểu hiện của ngài với Cố cô nương hôm nay sẽ lọt vào trong mắt những người có tâm. Chỉ sợ một mình nàng ở ngoài kia sẽ rất nguy hiểm, hay là giữ nàng lại ở bên cạnh ngài, nếu ngài muốn nàng trở nên cường đại, ngài có thể tự mình truyền thụ một số thứ cho nàng, nội dung mà ngài truyền thụ còn mạnh hơn Thiên Tụ Đường rất nhiều!" Gần quan được ban lộc, Mộc Phong biết rõ đạo lý này.

Đế Phất Y rũ mắt xuống. Trên thực tế, thực lực của một người không chỉ quy về giá trị vũ lực. Nếu không, Lữ Bố trong tam quốc sớm đã xưng bá thiên hạ! Sẽ không phải chết trong tay Tào Tháo - kẻ có giá trị vũ lực không cao.

Có một số thứ không phải chỉ dựa vào truyền thụ vài câu là có thể học được ——

......

Bên một dòng suối với vài ba cây phong mọc xung quanh đó.

Những chiếc lá phong nửa đỏ nửa xanh, tạo nên một phong cách riêng biệt.

Có tiếng sáo ngân nga, trôi theo dòng suối róc rách.

Cố Tích Cửu theo tiếng sáo đi đến, từ xa nhìn thấy một người đang đứng dưới cây phong, áo trắng như tuyết, người như mỹ ngọc.

Quả nhiên là Long Tư Dạ.

Cố Tích Cửu mỉm cười, lặng lẽ lắng nghe ở cách đó không xa.

Tiếng sáo dừng lại, tiếng gió khẽ lay động bên tai, Long Tư Dạ đến bên cạnh nàng: "Sao lại ở đây? Vết thương còn đau hay không?"

Cố Tích Cửu lắc đầu, thể chất của nàng rất tốt, khôi phục nhanh, mặc dù không thể vận công, nhưng có thể đi lại một chút, nằm ở trong phòng một ngày rưỡi đã quá nhàm chán.

Long Tư Dạ đỡ nàng đến một tảng đá lớn ngồi xuống, hắn cũng ngồi ở bên cạnh nàng, ngón tay đặt trên cổ tay nàng, bắt mạch cho nàng. Một lát sau hắn buông tay ra, vui mừng cười: "Đang hồi phục rất tốt. Đã ăn gì chưa?"

Cố Tích Cửu lắc đầu: "Không muốn ăn."

Long Tư Dạ lắc đầu, lấy ra một túi giấy từ trong người, mở túi giấy ra là đồ điểm tâm nóng hổi: "Đây, đây là đậu phụ vàng em thích ăn nhất."

Cố Tích Cửu nhướng mày: "Anh tự làm?"

Long Tư Dạ ho khan một tiếng: "Đúng, đúng vậy, nếm thử hương vị xem thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com