Nhưng Cố Tích Cửu không, nàng chỉ mở mắt nhìn hắn, cặp mắt kia rất lạnh lùng, rất bình tĩnh. Sau đó nàng cũng cười cười: "Tả thiên sư đại nhân lại đùa với Tích Cửu rồi. Được rồi, trái cây này đã có công dụng như vậy, ta đây sẽ giữ nó lại. Đa tạ Tả thiên sư đại nhân."
Đế Phất Y: "......"
Mặc dù rõ ràng nàng đã cười, cũng nhận trái cây của hắn, nhưng vì sao hắn vẫn có một loại cảm giác bất lực? Vẫn cảm thấy nàng càng ngày càng xa cách?
Đế Phất Y nhất thời không nói gì nữa, nhưng cũng không đứng dậy.
Cố Tích Cửu bị hắn nửa ôm nằm ở trong chăn, cảm thấy hơi nóng ——
Nàng lặng lẽ co người thu mình vào trong chăn: "Phiền Tả thiên sư đại nhân đi ra ngoài rồi đóng cửa lại cho ta, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Nàng đây là đang hạ lệnh trục khách.
Đế Phất Y vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không rời đi.
Cố Tích Cửu không để ý tới hắn nữa.
Thật lâu sau, hắn cuối cùng lên tiếng: "Ngươi ở đây không an toàn lắm, hay là dọn tới chỗ ta đi? Ta có một biệt viện ở Thiên Tụ Đường......"
Cố Tích Cửu: "......" Nàng cảm thấy mình thật sự không hiểu được vị Tả thiên sư này.
Nàng biết trên đời này có rất nhiều kỳ nhân quái nhân, có đủ loại tính cách kỳ quái, nhưng nói đến sự khó hiểu, nàng lại thấy Tả thiên sư trước mắt là người duy nhất.
Chợt lạnh chợt nóng, chợt xa chợt gần.
Nàng cảm giác mình luôn giỏi đọc nhân tâm, nhưng lại không thể đọc hiểu được suy nghĩ của hắn.
May mắn thay, nàng không tương tác nhiều với hắn, cũng không có mối quan hệ nào khác, vì thế nàng không cần phải suy nghĩ xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
"Nơi này rất tốt, Tích Cửu không muốn đổi chỗ mới, đa tạ Tả thiên sư đại nhân nâng đỡ." Cố Tích Cửu khách khí cự tuyệt.
Sự im lại bắt đầu lan rộng trong phòng, không khí cũng trở nên nặng nề trong sự trầm mặc của hai người, như thể bị cái gì đó xoắn chặt từng chút một.
Đế Phất Y cuối cùng buông nàng ra, lùi về phía sau hai bước, yên lặng nhìn nàng một lát. Hắn không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Căn phòng lại rơi vào trong im lặng.
Lần này thật sự yên tĩnh, không có sự tồn tại của người thứ hai.
Không khí gần như ngưng đọng cũng bắt đầu di tản theo người kia rời đi.
Cố Tích Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cứ như vậy đi, bất luận người này muốn nàng trở thành hoa hồng đỏ hay là hoa hồng trắng, giờ đã còn không liên quan tới nàng nữa.
Điều mà nàng cân nhắc bây giờ chính là Long Tư Dạ. Nàng và hắn mới là một đôi. Có bao nhiêu người giống như nàng và hắn, cùng nhau xuyên qua dị thế?
Có thể thấy được đây là điều mà ông trời cố ý an bài. Nếu như ông trời đã an bài cho nàng gặp lại Long Tư Dạ, chứng minh rằng ông trời muốn nàng và hắn kết thành một đôi.
Cho dù Long Tư Dạ đồng ý với Đế Phất Y, cả đời sẽ không cưới nàng, nàng cũng muốn ở bên hắn, thậm chí cả đời làm tình nhân của hắn cũng không thành vấn đề, bù đắp cho những tiếc nuối ở trong kiếp trước.
......
Căn phòng tối om, không có đèn, viên dạ minh châu cũng không sáng lên.
Không biết Đế Phất Y đã yên lặng đứng ở trong bóng đêm bao lâu.
Mộc Lôi đã bị Tả thiên sư phái ra đi điều tra một số vụ án.
Mộc Phong chạy tới bên hắn, cũng đứng yên ở trong bóng đêm suốt thời gian qua, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Chủ thượng, có muốn ăn chút gì hay không? Ngài đã dùng sức quá nhiều, cần phải bồi bổ một chút."
Đế Phất Y vẫn không nhúc nhích, như thể đang giả làm một pho tượng.
Mộc Phong rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chủ thượng như vậy.
Chủ thượng vốn dĩ không phải không có thời điểm trầm tư, nhưng những lúc như thế mọi người đều biết hắn đang tính toán chuyện gì đó. Đối với việc đó là chuyện gì, chỉ cần chờ xem ai là người xui xẻo sau khi hắn tính toán xong......
Nhưng lần này hắn lại trầm mặc, khác với những lần trầm mặc trước đây.