"Vì sao không cần tuyết ưu đàm quả? Là vì đây là đồ của ta?" Đế Phất Y lên tiếng trước. Hắn ngồi xuống trước chiếc bàn duy nhất ở trong phòng nàng, cách giường nàng khoảng một mét.
Cố Tích Cửu không ngờ hắn nói chuyện sẽ thẳng thắn như vậy, hơi ngập ngừng một chút, thừa nhận: "Đúng vậy!"
"Hận ta?" Hắn lại nhìn nàng.
Cố Tích Cửu nói giọng lạnh lùng: "Ngươi nghĩ nhiều."
"Vậy vì sao không nhận nó? Ngươi cũng biết, đây là phần thưởng ngươi nên nhận được."
Cố Tích Cửu nhắm hai mắt lại: "Ta không muốn nhận! Thứ kia không có ích gì với ta, vì thế nhường cho đồng bạn. Bọn họ cần nó hơn ta."
Đế Phất Y dừng lại ba giây, dường như nở nụ cười: "Ngươi biết nó có tác dụng gì không? Sao ngươi biết nó không có ích gì với ngươi?"
Cố Tích Cửu cảm thấy người này thật dong dài, nàng không muốn nói chuyện với hắn, dứt khoát không mở miệng nữa.
"Không phải ngươi là thiên hạ đệ nhất y sư hay sao? Công dụng của loại trái cây này cũng không biết?" Đế Phất Y dường như vẫn không muốn buông tha.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng cảm thấy nếu nàng không trả lời, có lẽ vị Tả thiên sư này cũng sẽ không đi.
Nàng không thể đá hắn đi, vì thế đành phải nói về công dụng của nó với vẻ mặt vô cảm: "Nghe rõ? Ta biết công dụng của nó, nhưng ta không cảm thấy nó có ích gì với ta!"
Đế Phất Y than nhẹ: "Những công dụng đó không giả, nhưng nó còn có một công dụng rất quan trọng, người khác không biết, nhưng lại rất có ích cho ngươi. Có muốn biết hay không?"
Cố Tích Cửu không nói gì nữa. Nàng cảm thấy hiện tại Đế Phất Y giống như uống lộn thuốc, vẫn luôn không ngừng trêu chọc nàng, và nàng thật sự không muốn nói nhiều với hắn.
Đế Phất Y nhìn nàng một lúc lâu, cười cười: "Thật sự không tò mò ư? Vậy bổn tọa sẽ không nói nữa."
Cố Tích Cửu: "......" Nàng vẫn không nói chuyện, dứt khoát nhắm hai mắt dưỡng thần.
Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, ngay khi Cố Tích Cửu cho rằng hắn đã rời đi, Đế Phất Y cuối cùng mở miệng: "Công dụng đặc biệt nhất của trái cây này chính là, nó có thể loại trừ tất cả các vết đốm."
Cố Tích Cửu rốt cuộc mở to mắt.
Đế Phất Y nâng trái cây kia ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói xem, trái cây này có phải rất thích hợp với ngươi hay không?"
Cố Tích Cửu nhớ tới vết đốm trên trán của mình, mặc dù nó đã mờ nhạt gần như không thể nhìn thấy, nhưng khi nàng lo lắng sốt ruột hay lúc đỏ mặt, vẫn có thể thấy được vết đốm kia. Nếu ăn một trái cây là có thể xóa bỏ nó, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt ——
"Mặc dù trái cây này là đồ của bổn tọa, nhưng nếu đã được dùng làm phần thưởng, đương nhiên là hy vọng nó có thể phát huy hiệu quả lớn nhất, như vậy mới không lãng phí. Trái cây chính là trái cây, phần thưởng chính là phần thưởng. Phần thưởng này ngươi xứng đáng có được, ngươi lại cố đẩy cho người khác, không thể không khiến người ta cảm thấy buồn cười. Trừ phi......"
Hắn đột nhiên ghé sát vào người nàng: "Trừ phi là ngươi yêu ta, cho nên mới hành động ấu trĩ như vậy. Có phải ngươi yêu ta hay không?"
Khuôn mặt hắn cách nàng chưa đầy một bước thước, nghiêng nửa người nhìn nàng, lông mi hơi cong, nửa vui đùa nửa nghiêm túc: "Tiểu Tích Cửu, ta cảm thấy là ngươi yêu ta......"
Hơi thở của hắn vừa ấm vừa lạnh, thổi quét ở trên mặt nàng.
Tư thế này của hắn thực sự muốn lấy mạng người, cặp mắt kia càng đẹp muốn mệnh, bên trong lưu chuyển sóng dữ, phảng phất như muốn nhấn chìm người.
Trong trạng thái này, chỉ cần nữ hài từ có chút ý niệm với hắn đều sẽ đỏ mặt, tim đập như trống, ánh mắt sẽ cầm lòng không đậu mà né tránh một chút.
Nhưng Cố Tích Cửu thì không, nàng chỉ mở mắt nhìn hắn.