Bầu trời bên ngoài đã tối, nhưng trong phòng Cố Tích Cửu vẫn rất sáng sủa.
Thiên Linh Vũ lấy ra ba cái khay giống như để dâng báu vật, trong khay chính là phần thưởng cho nhiệm vụ lần này. Hai phần thưởng đầu tiên là do Long tông chủ và Tả thiên sư đưa tới, một phần thưởng nữa là của Thiên Tụ Đường.
Lúc này Cố Tích Cửu bị thương đã được bốn canh giờ, sắc mặt của nàng hồng hào hơn trông thấy, có thể tự mình ngồi dậy.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đến thăm nàng, Yến Trần, Cổ đường chủ, đạo sư các ban, học sinh Lưu Vân ban......
Bởi vì sợ nàng còn mệt, những người này chỉ tới thăm một chút liền đi. Đương nhiên, mỗi người bọn họ đều để lại không ít đồ vật, trái cây, thuốc trị thương, thực phẩm dinh dưỡng ——
Lam Ngoại Hồ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, giống như một tiểu nha hoàn bận rộn với việc này việc kia.
Thiên Linh Vũ bây giờ mới tới, vừa tới đã mang đến những phần thưởng đó.
Lam Ngoại Hồ rất vui vẻ, chuyển động xung quanh mấy phần thưởng kia, còn đưa tới cho Cố Tích Cửu nhìn xem, để nàng có thể chạm vào chúng.
Trên đó, tuyết ưu đàm quả có vẻ mọng nước nhất, hơi hồng trên da. Hình dáng bên ngoài trông hơi giống quả đào, màu trắng như tuyết, chỉ có một đường tròn trên phần đầu giống như cánh hoa màu hồng nhạt, trông rất ngon miệng.
Đương nhiên, nó được xem như loài quý nhất trong các loại quả, công năng cường đại, giá trị liên thành. Trái cây này chính là do Đế Phất Y lấy ra.
"Tích Cửu, ta đã suy nghĩ rồi, trận chiến này công lao của ngươi lớn nhất, vì thế tuyết ưu đàm quả này thuộc về ngươi! Ba viên thanh tâm đan phẩm cấp 8, chúng ta vừa lúc mỗi người một viên, Bát Trân Hoàn phẩm cấp 6 có bốn viên, ngươi hai viên, ta và Ngoại Hồ mỗi người một viên." Thiên Linh Vũ bắt đầu nói về ý tưởng phân chia phần thưởng.
Lam Ngoại Hồ cũng liên tục gật đầu phụ họa, đối với cách phân chia này của Thiên Linh Vũ, nàng ấy không có ý kiến gì.
Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn ba loại phần thưởng một cái, nhẹ nhàng cười: "Ta không có hứng thú với tuyết ưu đàm quả, hai người các ngươi chia nhau đi. Phân chia những phần thưởng khác ta không có ý kiến."
Lam Ngoại Hồ sửng sốt: "Tích Cửu, ở đây tuyết ưu đàm quả là đồ tốt nhất, có thể giúp người trẻ mãi không già, trường sinh bất lão...... Ngươi nên lấy cái này."
Cố Tích Cửu lắc đầu, cười nhẹ: "Nào có cái gì trường sinh bất lão, nếu như ăn cái này là có thể trường sinh bất lão, người nọ chỉ cần tìm loại trái cây này ăn là được, còn phải cực khổ tu luyện làm gì?"
Thiên Linh Vũ và Lam Ngoại Hồ muốn thuyết phục thêm, Cố Tích Cửu vẫy vẫy tay, nhắm mắt: "Được rồi, cứ phân chia như ta đã nói. Tuyết ưu đàm quả này ta thật sự không cần, không có hứng thú."
"Vậy ngươi cảm thấy hứng thú với cái gì?" Một giọng nói đột ngột cắt ngang.
Cố Tích Cửu sững người, hai người kia cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Đế Phất Y đang dựa nghiêng người ở trước cửa, phía sau hắn là bầu trời đen tối đầy sao. Bởi vì hắn đứng với ánh sáng ở phía sau lưng, khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối, hơn nữa còn mang mặt nạ nên càng khiến cho người không thể nhìn rõ sắc mặt hắn trông như thế nào.
Thiên Linh Vũ và Lam Ngoại Hồ nhìn nhau, cùng nhau cúi đầu quỳ xuống.
Đế Phất Y vẫy vẫy tay, để cho bọn họ đứng lên, nói cực kỳ dứt khoát: "Đồ vật cứ phân theo lời của Thiên Linh Vũ, các ngươi ai lấy phần của người đó, sau đó cút đi."
Thiên Linh Vũ và Lam Ngoại Hồ lại nhìn nhau, không nói lời nào, mỗi người cầm lấy đồ của mình, nhanh chóng bỏ chạy.
Lam Ngoại Hồ là một cô nương tốt và rất chu đáo, còn đóng chặt cửa sau khi ra ngoài.
Cố Tích Cửu chưa kịp nói lời nào, hai người kia đã chạy mất không còn bóng dáng.
Trong phòng chỉ còn lại nàng và hắn.
"Vì sao không cần tuyết ưu đàm quả? Là vì đây là đồ của ta?" Đế Phất Y lên tiếng trước.