Nàng ta chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Đế Phất Y, vì thế từ khi tạo ra con rối này, nàng ta vẫn luôn không tạo những đường nét thật trên mặt cho nó, bởi vì nàng ta cảm thấy nét mặt mà mình tưởng tượng sẽ không giống như hắn ——
Nàng ta chán nản, đeo lại chiếc mặt nạ lên gương mặt của nó, vì thế nó lại biến thành hắn.
Có thể nói chuyện với nàng ta, cùng nàng ta trải qua lễ Thất Tịch. Nàng ta muốn hắn ta làm gì thì hắn ta sẽ làm cái đó, chỉ cần dùng thuật con rối chỉ huy hắn ta là được......
Nàng hơi nhắm mắt lại, bất chợt nghĩ tới điều gì: "Vừa rồi ngươi nói hoàn thành sứ mệnh gì?! Đó là sứ mệnh gì vậy?"
Ngón tay của người áo tím vuốt ve khuôn mặt nàng ta, nhẹ nhàng thở dài: "Thanh La, ta tới đây như thế nào?"
Vân Thanh La nhíu mày: "Ta tạo ra ngươi. Ta là Khôi Lỗi sư*......" (*người tạo ra con rối)
"Nếu đơn thuần chỉ dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của nàng, có thể tạo ra ta hoàn toàn giống hắn, thậm chí hơi thở cũng tuyệt đối giống hắn?"
Vân Thanh La: "......"
Nàng ta là Khôi Lỗi sư cao cấp, đương nhiên có thể chế tạo ra con rối, nhưng con rối do nàng ta tạo ra đều không có tính tự chủ, cần Khôi Lỗi sư dùng thuật con rối để thao tác. Hơn nữa, nếu so sánh với người bình thường, sự phối hợp giữa động tác và tính chiến đấu của con rối đều hơi kém một chút. Quan trọng hơn là, trên người con rối luôn có một loại hơi thở đặc biệt, có thể phân biệt được với người bình thường.
Nàng ta thích Tả thiên sư, vì thế khi không chiếm được hắn, nàng ta đã chế tác ra một con rối giống hắn để giải tỏa nỗi cô đơn. Những những con rối nàng ta làm ra đều có tật xấu, khiến nàng ta không cách nào biến nó trở thành hắn, chúng đều có khác biệt ——
Cho đến một ngày, ở trong mộng nàng ta gặp được một người chỉ điểm. Người nọ dạy cho nàng ta một phương pháp đặc biệt để chế tạo con rối, còn đưa cho nàng ta một sợi tóc của Đế Phất Y ——
Sau khi tỉnh lại, nàng ta nhớ kỹ từng bước đi phức tạp kia, cùng với tóc của Đế Phất Y, cuối cùng sau hai năm nàng ta cuối cùng cũng tạo ra được một con rối giống hắn như đúc......
Vân Thanh La nhìn con rối đã làm bạn cùng mình hai năm qua: "Ngươi......"
Con rối kia nắm bàn tay nhỏ của nàng ta, sau đó cười cười: "Ta khác với những con rối đó. Thanh La, ta sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, không bao giờ rời bỏ. Nhưng nàng lại thiếu nợ ân tình với người nọ. Ân tình này nàng cần phải trả......"
Vân Thanh La không biết vì sao, trái tim có chút rung động: "Người kia...... là ai?"
Con rối kia mỉm cười, vươn tay vuốt mái tóc nàng ta một chút: "Sau này nàng sẽ biết."
Vân Thanh La tức giận nói: "Ta muốn biết ngay bây giờ!"
Con rối kia mỉm cười, chỉ nhìn nàng ta mà không nói lời nào.
Vân Thanh La càng thêm tức giận, không biết từ đâu rút ra một thanh kiếm, chĩa vào trên cổ hắn: "Nói!"
Mũi kiếm đâm vào da thịt, có máu thấm ra. Con rối kia vẫn không nói lời nào cũng không cử động, thậm chí nụ cười trên môi cũng không thay đổi.
Vân Thanh La càng lúc càng thêm tức giận, liên tiếp uy hiếp nó vài lần, thậm chí còn nói sẽ hủy diệt nó hoàn toàn, nhưng con rối vẫn không nói một lời, cười giống như khúc gỗ.
Vân Thanh La cuối cùng tuyệt vọng, dứt khoát đặt nó vào trong túi trữ vật, giấu đi.
Túi trữ vật này là một loại túi trữ vật cao cấp, có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, nàng ta giấu nó rất kín. Nó được đặt ở trong khư đỉnh mà nàng ta tu luyện ra, nếu không phải người tu luyện công pháp đặc biệt thì không thể lấy ra được......
......
Khi Đế Phất Y bước ra khỏi sân của Vân Thanh La, ở bên ngoài có khá nhiều người chụm lại thành tốp năm tốp ba, giả vờ đi ngang qua,
Đạo sư của Vân Thanh La tương đối quan tâm tới học sinh của mình, căng da đầu tiến lên: "Tả thiên sư đại nhân, Thanh La nàng ấy......"
Đế Phất Y vẫn không dừng bước chân, chỉ thờ ơ trả lời ông ba chữ: "Không chết được." Sau đó sải bước rời đi.
Giọng điệu này sao nghe có vẻ như không hay lắm. Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau, không biết ý của Tả thiên sư là gì.