Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 715: Người kia...... là ai?



Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Thanh La. Nàng ta thở hổn hển như một con bò, cố hết sức chống người đứng dậy, đóng cửa phòng lại. Nhưng nàng ta vẫn chưa yên tâm, vì thế liên tiếp bắn ra vài đạo phù chú, phong bế toàn bộ căn phòng. Như vậy chỉ cần có người ngoài tới, nàng ta có thể đoán trước.

Sau khi hoàn thành, cả người nàng ta đều nhễ nhãi mồ hôi, gần như kiệt sức. Nàng ta run rẩy vươn tay móc ra một cái túi trữ vật trong người. Nàng ta mở túi trữ vật ra, một người bước ra từ bên trong túi......

Áo tím tóc đen, trên mặt mạng theo mặt nạ, dáng người đĩnh bạt, đứng ở nơi đó giống như một vị thần.

Vân Thanh La vươn tay về phía hắn ta, hơi nhắm mắt lại: "Tả thiên sư đại nhân...... Ôm ta ——"

Người nọ yên lặng nâng nàng ta dậy, ôm ngang eo rồi bế nàng ta lên, sau đó đặt nàng ta lên giường theo chỉ thị của nàng ta......

Vân Thanh La dùng hai tay ôm lấy cổ, dựa đầu vào ngực hắn ta, ánh mắt tràn đầy thống khổ: "Vì sao...... ngươi không thể yêu ta? Ta đã trả giá vì ngươi nhiều như vậy......"

Người nọ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng.

Vân Thanh La đột nhiên dùng một tay đẩy hắn ta ra, nước mắt như mưa lăn xuống: "Ngươi tránh ra! Ngươi cút đi! Ngươi cút đi! Ngươi không phải là hắn! Không phải!"

Người nọ bị nàng ta đẩy nên lảo đảo, theo lời lui về phía sau vài bước, sau đó lăn trên mặt sàn tránh xa nàng ta ——

Vân Thanh La cười to: "Ngươi không phải là hắn! Hắn sẽ không nghe lời như vậy! Ngươi chỉ là một con rối! Chỉ là một con rối không não!" Cười xong nàng ta lại khóc: "Vì sao ngươi không phải là hắn? Nếu ngươi là hắn thì tốt biết bao?"

Máu tươi chảy ra từ trước ngực và phía sau lưng, nàng ta để mặc cho chúng chảy, ánh mắt trống rỗng: "Đôi khi ta cảm thấy ta chết đi thì tốt biết mấy, sẽ không còn thích hắn như vậy nữa......"

Nàng ta vươn tay sờ vào miệng vết thương trước ngực, một tay dính đầy máu: "Đây là hắn cho ta...... Có lẽ ta nên buông tay......"

Người áo tím kia đi tới, đứng ở mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ta, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của nàng ta, cuối cùng mở miệng: "Thanh La, nàng không thể chết được, nàng vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh......"

Giọng nói của hắn ta cũng là giọng của Đế Phất Y, mang theo sự dịu dàng mà hắn chưa tháo giờ giành cho nàng ta: "Thanh La, nàng còn có ta."

Vân Thanh La sửng sốt, ngẩn người một lát: "Ta...... ta không dạy ngươi nói những lời này! Ngươi...... sao ngươi có thể?"

Người mặc áo tím dịu dàng nhìn nàng ta, sau đó lại nhẹ nhàng ôm nàng ta vào lòng, vuốt ve trên trán và đôi môi lạnh ngắt của nàng ta: "Thanh La, đừng sợ. Ta sẽ ở đây, luôn luôn ở bên cạnh nàng."

Vân Thanh La hoàn toàn choáng váng, để mặc hắn ta cởi áo cho mình, mặc kệ đầu ngón lạnh lẽo của hắn ta chạm vào miệng vết thương của mình: "Thanh La, nàng có thể lấy thanh chú thuật kiếm này ra được không?"

Vân Thanh La gật đầu. Nàng ta là chú thuật sư, thanh kiếm này được dùng bằng máu của chính bản thân nàng ta, trộn lẫn với phù chú cùng với những thứ khác ngưng kết thành. Cơ thể của nàng ta đương nhiên có thể hoà tan các móc ở trên thân kiếm, sau đó có thể rút ra.

Nàng ta trở tay nắm lấy chuôi kiếm, nghiến răng một cái rồi rút thanh kiếm ra ngoài.

Đương nhiên, cơn đau lại bùng phát.

Nàng ta nằm xuống, gần như ngất xỉu.

Những ngón tay của người áo tím rất linh hoạt, bắt đầu giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, thoa dược, băng bó......

Vân Thanh La mở to hai mắt nhìn hắn ta. Người này bất luận là chiều cao, khí chất, đôi mắt, môi, ngón tay...... Bất luận là nơi mà người ta có thể nhìn thấy đều tuyệt đối giống hệt như hắn! Giống như người kia trong mộng của nàng ta, nhưng nàng ta lại vĩnh viễn không thể có được.

Nhưng, đằng sau tấm mặt nạ thì sao?

Nàng ta bỗng nhiên giơ tay kéo mặt nạ của hắn ta xuống!

Phía sau mặt nạ là một gương mặt quỷ dị, không có lông mày, không có mũi, chỉ có đôi mắt và miệng ——

Nó giống hệt như khi xưa nàng ta vừa tạo ra hắn ta, không có gì thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com