Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 714: Ngươi không phải hắn!



"Vân Thanh La, bổn tọa biết ngươi có suy nghĩ không an phận đối với bổn toạ. Bổn toạ thấy ngươi vốn chỉ là một nữ hài tử, lưu lại cho ngươi một chút mặt mũi, không khiến ngươi xấu hổ ở trước mặt người khác, chỉ giáp mặt cảnh cáo ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại chấp mê bất ngộ như thế, dám phát tán lời đồn ở nơi này, khiến cho người khác hiểu lầm. Động cơ của ngươi là gì?"

Vân Thanh La quỳ rạp dưới sàn nhà, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, không nói được lời nào.

Chẳng trách người ta thường nói, khi Tả thiên sư tàn nhẫn sẽ không lưu tình chút nào, quả nhiên là đúng như thế! Quả nhiên là đúng như thế!

Đây đúng là đang tát thẳng vào mặt của nàng ta!

Nàng ta yêu hắn si mê, tất cả đều vì muốn tiếp cận hắn, muốn được ở bên cạnh hắn. Nàng ta cho rằng sau khi trở thành đệ tử thiên bẩm, hắn sẽ đối xử khác với mình, sẽ thích mình, nhưng không nghĩ rằng ——

Giấc mộng này lại tỉnh quá nhanh như vậy!

Đế Phất Y lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Lúc trước hắn giữ lại một chút mặt mũi cho nàng ta, thậm chí đã cảnh cáo nàng ta không được tiếp tục gây rắc rối cho Cố Tích Cửu, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được. Lúc ấy nàng ta đã đồng ý ở trước mặt hắn, không ngờ quay đầu lại đã gây ra chuyện thế này!     Đế Phất Y lật bàn tay, một thanh kiếm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn: "Vân Thanh La, đây là cái gì?"

Sắc mặt Vân Thanh La giống như tờ giấy trắng, hơi co người về phía sau: "Là...... Thanh La không biết......"

"Ngươi không biết? Đồ của ngươi mà ngươi không biết?" Đế Phất Y nói giọng lạnh băng: "Vân Thanh La, dựa theo quy củ đối chiến vừa rồi, không được sử dụng độc thuật, chú thuật và ám khí. Chú thuật kiếm của ngươi ở đây được xem là cái gì? Ngươi dùng nó để hãm hại đồng môn? Ngươi biết hình phạt khi làm như vậy là gì hay không?"

Vân Thanh La không ngừng đổ mồ hôi, chỉ lo dập đầu: "Thanh La biết sai rồi...... xin Tả thiên sư tha mạng......"

Đế Phất Y chậm rãi bước tới, lòng bàn tay ước lượng thanh kiếm một chút: "Ngươi là đệ tử thiên bẩm, bổn tọa sẽ không giết ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, hình phạt khó tha. Nếu ngươi đã dùng nó hãm hại đồng môn, vậy hãy dùng nó làm hình phạt!"

Hắn bắn đầu ngón tay, Vân Thanh La kêu rên một tiếng, thanh kiếm kia nhắm thẳng vào ngực phải nàng ta! Thanh kiếm xuyên ra sau lưng nàng ta, nhô ra hơn một nửa......

Vị trí này vừa đúng là vị trí bị thương của Cố Tích Cửu, không sai chút nào.

Vân Thanh La ngã xuống mặt sàn, thoáng chốc run rẩy vì đau đớn, giống như lá cây rung rinh trong mưa gió.

Đế Phất Y không để ý tới nàng ta, xoay người bước ra ngoài.

Mặc dù đây là đồ của bản thân mình, Vân Thanh La cũng có cách giải quyết, nhưng sự đau đớn nên có lại không hề giảm đi chút nào!

Vừa rồi những đau đớn mà Cố Tích Cửu phải chịu đựng, hiện tại nàng ta đều nếm trải hết!

Nếu nàng ta không phải là đệ tử thiên bẩm, nàng ta đã chết dưới chưởng của hắn!

Tả thiên sư đại nhân tới như sấm đi như gió, chớp mắt biến mất.

Vân Thanh La muốn lăn lộn vì đau đớn, nhưng trên lưng còn có thanh kiếm nên không dám lăn, mồ hôi lập tức toát ra đầy người.

Đồng bạn của nàng ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn đến nỗi ngây người. Hiện tại nàng ấy vẫn ngây ngốc quỳ ở nơi đó, chưa hồi phục lại tinh thần.

Vân Thanh La không nhịn được rên rỉ thành tiếng, khiến đồng bạn của nàng ta bừng tỉnh. Ánh mắt của đồng bạn nhìn nàng ta rất phức tạp, nhưng vẫn chạy lại xem xét vết thương của nàng ta: "Thanh La, ngươi bị thương không nhẹ. Ta...... ta đi gọi đại phu......"

"Đừng......." Vân Thanh La miễn cưỡng mở miệng: "Ta...... ta có thể tự chữa trị cho mình. Ngươi...... ngươi đi đi. Đừng nói với ai về mọi chuyện đã xảy ra ở đây."

Đồng bạn của nàng ta: "Nhưng?"

"Đừng có nhưng!" Vân Thanh La không còn kiên nhẫn nữa: "Đi...... đi thôi! Ta cầu xin ngươi!"

Đồng bạn của nàng ta ngây người một lát, cuối cùng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Thanh La. Nàng ta thở hổn hển như một con bò, cố hết sức chống người đứng dậy, đóng cửa phòng lại.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com