Những lời này vừa được nói xong, Tả thiên sư đại nhân đã trực tiếp bước vào ——
Thiếu nữ kia hoảng sợ, nhưng ngay sau đó ánh mắt sáng lên, quỳ xuống chào Đế Phất Y. Trong lúc quỳ xuống bái hắn, nàng ta liếc mắt với Vân Thanh La một cái với ý ám chỉ 'Ngươi xem, quả nhiên ta nói không sai'.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Thanh La vừa mới hồng hào được một chút, khoảnh khắc nhìn thấy Đế Phất Y thì đột nhiên tái chợt.
Nàng ta ở trên giường làm bộ muốn đứng dậy, nhưng dường như xương sườn đau nhức nên nhẹ nhàng vỗ ngực, liên tục nhíu mày, khóe mắt liếc nhìn về phía Đế Phất Y. Đế Phất Y đứng ở nơi đó, trên cao nhìn xuống nàng ta, không hề lên tiếng.
Nàng ta không dám tiếp tục chậm trễ, cố nén đau lăn xuống giường, cùng quỳ xuống với đồng bạn của mình: "Cung nghênh Tả thiên sư đại nhân!"
Hành động này thật sự ảnh hưởng đến vết thương, nàng ta đau đớn đến mức toát mồ hôi đầy trán.
Đồng bạn của nàng ta sửng sốt một chút, kinh ngạc kéo nàng ta: "Thanh La, trên người ngươi còn có thương tích...... cho dù không quỳ Tả thiên sư đại nhân cũng sẽ không trách ngươi......"
Vân Thanh La nào dám để ý tới nàng ấy, chỉ nhỏ giọng nói một tiếng: "Ta...... ta không sao."
"Sao lại không sao, bị gãy mất bốn cái xương sườn......"
Vân Thanh La hận không thể che miệng nàng ấy lại! Nhưng Tả thiên sư đang ở đây, nàng ta không có lá gan này. Tuy nhiên, người bạn tốt này của nàng ta là người không biết ý, rất khờ dại hỏi: "Tả thiên sư đại nhân, ngài tới để thăm Thanh La hay sao? Thật ra vừa rồi nàng vẫn luôn nhớ thương ngài, còn tưởng rằng ngài sẽ không tới......"
Đế Phất Y cuối cùng cũng cười. Hắn mang mặt nạ, ngay cả khi cười thì khóe môi cũng chỉ hơi cong lên mà thôi. Nụ cười của hắn nhìn qua rất dịu dàng, nhưng nụ cười đó lại không đạt tới ánh mắt: "Bổn tọa đương nhiên sẽ tới. Tới để tìm công đạo cho Cố Tích Cửu. Nhưng trước đó, bằng hữu của ngươi dường như có hiểu lầm nào đó, ngươi không định giải thích hay sao?"
Vân Thanh La tái mặt: "Ta......"
Vẻ mặt Đế Phất Y trầm xuống: "Ta? Ngươi nghĩ mình là ai? Dám xưng 'một từ ta' ở trước mặt bổn tọa?"
Hắn sa sẩm mặt mày, nhiệt độ xung quanh giảm xuống chừng tám độ!
Nữ đồng bạn kia dường như cũng nhận thấy có điều không đúng, miệng khẽ mở nhưng không dám nói!
Đế Phất Y nhìn Vân Thanh La đang quỳ sát ở nơi đó, nở nụ cười lãnh khốc: "Bổn tọa phái người đón ngươi đi làm gì?"
Vân Thanh La cắn chặt môi. Nàng ta không muốn trả lời, nhưng lại không thể không trả lời: "Là Tả thiên sư đã nhận lệnh của thánh tôn xử phạt Thanh La, đưa Thanh La vào trong Huyền Hỏa Cảnh chịu phạt một tháng."
Nữ đồng bạn kia khẽ nhếch miệng nhỏ, buột miệng nói: "Nhưng sau khi ngươi quay về chưa từng nói với chúng ta về điều đó. Mọi người đều đoán ngươi đi cùng với Tả thiên sư đại nhân bị thương, ngươi cũng không phủ nhận......"
Vân Thanh La hận không thể đá đồng bạn này ra ngoài, đỏ bừng mặt: "Đó...... Đó là do các ngươi tự mình suy đoán. Ta thừa nhận khi nào?"
"Nhưng ngươi cũng không phủ nhận." Lúc ấy mọi người đều đoán như vậy, thậm chí còn tới trước mặt nàng ta để hỏi, nàng ta không hề phủ nhận, còn lừa mọi người bằng cách nói rằng nàng ta rất mệt mỏi vì chuyến đi...... Tất cả đều là hiểu lầm thôi sao?!
Đồng bạn kia cảm thấy tam quan của mình đều bị nứt ra!
Đế Phất Y không để ý tới nàng ấy, ánh mắt dừng ở trên người Vân Thanh La: "Vân Thanh La, bổn tọa đúng là đối xử với ngươi khác với người thường, nhưng đó là bởi vì ngươi là đệ tử thiên bẩm, bổn tọa đối xử với tất cả đệ tử thiên bẩm đều như thế. Lời này bổn tọa đã từng nói với ngươi, ngươi nói có phải hay không?"
Trên trán Vân Thanh La lấm tấm mồ hôi: "...... Vâng!"
Ở trước mặt người bạn thân nhất của mình, vạch trần toàn bộ biểu hiện giả dối rằng mình được sủng ái mà nàng ta thật vất vả mới dựng nên được. Vân Thanh La cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm thấy một khe đất để chui vào!