Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 710: Nàng phải nghĩ cách đòi lại!



May mắn thay, mặc dù hắn chế trụ nàng, nhưng trước sau vẫn không đụng chạm đến miệng vết thương của nàng, thậm chí không hề ảnh hưởng tới nó.

Đôi mắt của Cố Tích Cửu vẫn bị che lại, không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn thế nào, chỉ biết hắn vẫn rất gần nàng, có lẽ đang từ trên cao nhìn xuống nàng.

Đây là một loại tư thế cực kỳ ái muội, Cố Tích Cửu choáng váng vì tức, cuối cùng mắng một câu: "Đế Phất Y, ngươi có bệnh!"

"Cố Tích Cửu, đừng khiêu chiến cực hạn của bổn tọa, bổn tọa có một vạn cách để tách các ngươi ra, bao gồm trực tiếp bắt lấy ngươi hoặc là dứt khoát giết hắn!" Đế Phất Y nói giọng lạnh như băng, ngón tay lướt qua cánh môi của nàng: "Ngươi biết bổn tọa làm việc không có giới hạn, vì thế trước khi có đủ thực lực, đừng bao giờ dùng những từ như 'ta vui' 'ta thích'. Hiện tại ngươi còn chưa đủ tư cách!"

Hắn cuối cùng cũng buông nàng ra. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nặng lời với nàng như vậy.

Cố Tích Cửu không nói gì. Tay nàng mới vừa mới được tự do thì lập tức dùng ống tay áo chà sát cánh môi......

Căn phòng yên tĩnh một hồi, Cố Tích Cửu chà sát cánh môi đến khi rướm máu mới dừng tay lại, cười lạnh một tiếng: "Đế Phất Y, sớm muộn gì ta cũng có tư cách này!"

"Rửa mắt chờ mong!" Đế Phất Y chỉ nói ra bốn chữ.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Cố Tích Cửu hơi thở dốc một lát, giơ tay kéo khăn bịt mắt xuống, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình, Đế Phất Y không biết đã rời đi khi nào.

Nàng nhìn mảnh vải đen trong tay, vừa rồi nàng làm thế nào cũng không thể kéo nó xuống, giống như nó đã được mọc ở trên đôi mắt nàng, hơn nữa sau khi che mắt lại, nó hoàn toàn là một màu đen, thậm chí không thể nhìn thấy dù chỉ là một tia sáng nhỏ.

Trên tấm che mặt màu đen này dường như còn mang theo mùi hương thoang thoảng ở trên người hắn. Cố Tích Cửu cảm thấy bực bội trong lòng, tiện tay ném nó xuống sàn nhà.

Trong phòng rất yên tĩnh, ở góc phòng có một lò huân hương đang lặng lẽ cháy.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương trên cơ thể của hắn. Sau khi tức giận qua đi, trong lòng nàng cảm thấy phiền loạn nói không nên lời.

Cửa lại bị đẩy ra vang lên tiếng kêu kẽo kẹt. Cố Tích Cửu bừng tỉnh, mở mắt ra thì nhìn thấy Lam Ngoại Hồ đang rón rén đi tới.

Nàng ấy nhìn đôi mắt trong veo của Cố Tích Cửu, rồi nhìn chiếc chăn bông ướt đẫm ngấm máu dưới người nàng, oà khóc thành tiếng: "Tích Cửu......"

Sao đó nàng ấy bổ nhào tới trước mặt nàng, muốn vén chăn lên để kiểm tra người nàng ——

Cố Tích Cửu lo sợ bản thân mình vẫn còn trần trụi khó coi, vội vàng ngăn nàng ấy lại: "Đừng nhúc nhích, không sao đâu."

Nhưng động tác của tiểu hồ ly quá nhanh, hiện tại Cố Tích Cửu lại không có sức lực, cuối cùng bị nàng ấy kéo chăn ra ——

May mắn thay, trên người nàng đã được mặc quần áo, chỉ có trước ngực và phía sau lưng đều bị băng gạc băng bó. Lam Ngoại Hồ nhìn băng gạc quấn quanh người nàng, nước mắt lưng tròng: "Ngươi có đau hay không? Đều do ta! Ngươi vì giúp ta chắn kiếm......"

Tiểu hồ ly khóc rất thê lương, Cố Tích Cửu cũng hơi sợ nước mắt của nàng ấy: "Không sao, thương thế không nặng, ngươi đừng khóc...... Phiền ngươi giúp ta làm cho hương trong lò nồng hơn một chút, ta cảm thấy mùi hương kia rất có lợi cho vết thương của ta."

Lam Ngoại Hồ quả nhiên vội vàng đi sửa huân hương.

Mùi huân hương trong phòng dần dần trở nên nồng nặc hơn, cuối cùng lấn át hoàn toàn hơi thở của người nọ. Cố Tích Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi Lam Ngoại Hồ: "Đây là đâu?"

"Đây là biệt viện trong y quán của Thiên Tụ Đường, nơi này linh khí dồi dào, cũng rất sạch sẽ. Bình thường chỉ có cấp bậc trưởng lão bị trọng thương mới tới đây an dưỡng, lần này Cổ đường chủ đặc cách cho phép ngươi ở đây dưỡng thương một tháng." Lam Ngoại Hồ hỏi một đáp mười.

"Vậy Vân Thanh La thế nào rồi?" Cố Tích Cửu vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Lúc ấy nàng chắn kiếm cho Lam Ngoại Hồ cũng không ngờ được đối phương sẽ dùng một đường kiếm nham hiểm âm độc như vậy.

~~~ Hết chương 710 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com