Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 707: Đại phu phụ khoa nam......



"Vừa rồi ngươi muốn để Long Tư Dạ xử lý ngoại thương cho ngươi, có thể không cởi quần áo?" Đế Phất Y hỏi lại.

Cố Tích Cửu: "......"

"Cố Tích Cửu, hiện tại hãy dẹp hết những ý nghĩ lộn xộn trong đầu ngươi đi, phối hợp với ta chữa thương!" Đế Phất Y nhấc tay, một tấm vải mỏng lập tức che kín đôi mắt của Cố Tích Cửu, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của nàng: "Nếu thẹn thùng, vậy thì đừng nhìn nữa."

Cố Tích Cửu đen mặt! Việc này có khác gì với bịt tai trộm chuông?

Không biết tấm vải đen này được làm bằng chất liệu gì, sau khi che đôi mắt lại, nàng không nhìn thấy gì cả, thậm chí một tia sáng cũng không thể nhìn thấy.

Mặc dù đôi mắt không nhìn thấy gì, nhưng xúc giác của nàng vẫn rất nhạy bén.

May mắn thay, bàn tay của hắn không chạm vào bất kỳ bộ vị nhạy cảm nào của nàng, mà từ từ đáp xuống chuôi kiếm, sau đó chậm rãi nắm lấy.

Điều này khiến cho nàng run lên vì đau: "Ngươi...... không thể giảm bớt cơn đau giúp ta?"

"Không thể!" Đế Phất Y trả lời lạnh băng.

"Vì sao?" Cố Tích Cửu khó hiểu.

"Để ngươi nhớ lâu!" Đế Phất Y càng lạnh lùng hơn.

Một nhát kiếm này nàng vốn có thể tránh né, nhưng nàng vẫn cố tình lao về phía trước!

Thắng thua quan trọng như vậy? Quan trọng đến nỗi nàng phải liều mạng như thế? Nàng thật sự cho rằng bản thân mình được làm bằng sắt? Nàng rõ ràng có thể thắng trong trận thứ ba!

"Ngươi vận khí bảo vệ tâm mạch, đừng ngưng tụ chút linh lực nào. Hãy thả lỏng, thả lỏng......" Giọng nói của Đế Phất Y vang lên ở trong bóng tối. Giọng nói của hắn rất trầm tĩnh êm tai, có sức trấn an rất lớn, quét sạch những suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi của nàng.

Cố Tích Cửu nhíu mày, không quên nhấn mạnh: "Đế Phất Y, ta đã nói sẽ không đồng với điều kiện của ngươi!"

"Ừ, thì sao? Long Tư Dạ nhận lời là được. Cố Tích Cửu, cuộc sống của ngươi sẽ không lặp lại lần nữa, một khi bị phế thì ngươi thật sự sẽ bị loại bỏ! Đừng cáu nữa. Ngoan, phối hợp với động tác của ta, nghe theo khẩu lệnh của ta."

Cố Tích Cửu không nói nữa. Được rồi! Dù sao nàng đã nói trước những lời muốn nói! Hắn muốn cứu là chuyện của hắn......

Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, không làm trái ý hắn nữa, theo chỉ dẫn của hắn bắt đầu phối hợp......

Giọng nói của hắn êm tai như dòng nước dễ nghe, thỉnh thoảng văng vẳng ở bên tai nàng, chỉ điểm từng bước đi.

Nàng cố gắng kìm nén sự xấu hổ khi trần trụi ở trong tay hắn. Mặc dù đôi mắt bị che bởi tấm vải đen, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại theo bản năng, toàn tâm toàn ý phối hợp từng bước theo lời hắn nói.

Những công đoạn đó rất phức tạp, chỉ cần nàng có chút mất tập trung là hắn lập tức có thể cảm nhận được, kịp thời lên tiếng nhắc nhở.

Dần dần, nàng cảm giác chỗ bị thương trước ngực nóng ran từng chút một, cảm giác chuôi kiếm dường như bắt đầu thu nhỏ lại từng chút một.

Nàng không thể nhìn thấy, vì thế không biết Đế Phất Y đã giơ tay phong ấn linh thức của Thương Khung Ngọc trước, không biết rằng bàn tay nắm lấy chuôi kiếm của hắn đang phát ra ánh sáng bảy màu loá mắt, không biết trên mu bàn tay nắm kiếm của hắn đột nhiên nổi lên gân xanh, không biết trong phút chốc mồ hôi trên trán của hắn túa ra dày đặc, không biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của hắn tái nhợt như tuyết, không biết trong quá trình vận công, hắn đã nuốt xuống bao nhiêu ngụm máu muốn xông lên khỏi cổ họng, cũng không biết phần thân kiếm cắm vào trong cơ thể nàng biến mất từng tấc một dưới lòng bàn tay của hắn, giống như bị ép buộc bốc hơi mà không tổn thương đến thân thể của nàng......

Thời gian hắn vận công không dài, chỉ mất khoảng nửa khắc mà thôi.

Khi Cố Tích Cửu cuối cùng không còn cảm giác đau đớn khiến nàng gần như chết đi sống lại nữa, nàng đã được đặt ở trên đệm giường. Nàng có thể cảm giác được thanh kiếm cắm trên ngực mình đã biến mất, và hắn đang giúp nàng xử lý miệng vết thương trước ngực......

Vị trí vết thương của nàng thật đáng xấu hổ, nhưng lúc ấy vì cứu người và cũng vì muốn thắng từ trong nguy hiểm, nàng không có lựa chọn nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com