Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 706: Để ngươi nhớ lâu.



Đế Phất Y cúi đầu nhìn nàng: "Hiện tại không đẩy ta ra nữa?"

Cố Tích Cửu hơi nhắm đôi mắt, dường như đã hạ quyết tâm, bất chợt mở mắt ra: "Đế Phất Y, ta không cần ngươi cứu! Thu hồi điều kiện của ngươi đi! Ngươi để Long Tư Dạ quay lại đây, ta muốn hắn phẫu thuật cho ta......"

Đế Phất Y sững người, cúi đầu nhìn nàng một lúc: "Ngươi muốn gả cho hắn như vậy?!"

Cố Tích Cửu nhắm hai mắt lại, chỉ đáp một chữ: "Đúng!"

Trong lòng vừa nóng vừa lạnh, lý trí nói cho nàng biết, dù bất luận phải trả giá thế nào đi chăng nữa cũng phải khiến Đế Phất Y trị liệu cho mình, bởi vì hiện tại hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, qua thôn này sẽ không có cửa hàng kia nữa.

Nhưng tình cảm lại khiến trong lòng nàng giống như có một ngọn lửa tà mị thiêu đốt. Ngọn lửa tà mị kia giống như một cái bao lớn ở trong lòng nàng, muốn tùy hứng một lần, cũng không muốn bị hắn uy hiếp! Thà rằng trở thành phế nhân!

Đế Phất Y yên lặng một lát, lúc nói chuyện lại thì âm thanh có chút khàn khàn: "Bổn tọa từng nói, hắn không phải là phu quân của ngươi. Ngươi và hắn vô duyên......"

"Có duyên hay không là chuyện của chúng ta, không liên quan gì tới các hạ!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn, đôi mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm: "Đế Phất Y, ngươi có thể không cứu ta, ta sẽ không miễn cưỡng! Nhưng ngươi đừng mơ tưởng chia rẽ chúng ta! Ta chắc chắn sẽ gả cho hắn!"

Đế Phất Y: "......"

Bàn tay hắn giấu ở trong ống tay áo đã nắm thành trắng bệch. Hắn cúi đầu trầm mặc nhìn nàng một lát, sau đó bỗng nhiên cười chế nhạo một chút: "Có phải ngươi thích ta hay không? Ta thấy ngươi rất thất vọng khi nhìn thấy ta, đó là lý do vì sao ngươi giận dỗi ta như vậy?"

Cố Tích Cửu mở to mắt nhìn hắn giống như kẻ mất trí: "Ngươi vừa tỉnh dậy từ trong mơ? Nói bậy gì đó?!"

Nụ cười của Đế Phất Y có chút lạnh lùng: "Nếu không phải như vậy, ngươi giận dỗi cái gì? Ngươi cũng không ngốc, tới lúc này rồi nên lựa chọn thế nào, ngươi phải rõ ràng nhất mới đúng?"

Cố Tích Cửu: "......"

Nàng cười lạnh: "Ta thích hắn, nói không chừng ta sẽ bất chấp tất cả mà gả cho hắn!"

Trong mắt Đế Phất Y loé lên tia đau đớn, chỉ là đau đớn kia xẹt qua quá nhanh, nàng không đọc được.

Khóe môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên một chút: "Đáng tiếc hắn đã không thể cưới ngươi. Ngươi cũng nhìn thấy rồi, hắn đã đồng ý với điều kiện của bổn tọa."

"Hắn đồng ý nhưng ta không đồng ý! Ta sẽ tự quyết định hôn nhân của mình......" Cố Tích Cửu tiếp tục cười lạnh.

Đế Phất Y nói: "Phải không?" Hắn nhấc ống tay áo, áo trên của Cố Tích Cửu lập tức bị xé toạc ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn nà.

Hiện tại dáng người của nàng đã phát triển đầy đủ cân đối, phập phồng quyến rũ, một tay có thể ôm hết eo thon, hai ngọn núi tinh xảo như ngọc......

Cơ thể Cố Tích Cửu cứng đờ, theo bản năng muốn che ngực lại, nhưng phát hiện không biết Đế Phất Y đã lấy từ chỗ nào ra một mảnh vải đen để che mắt lại, có ý tránh gây ra bất kỳ khó xử nào.

Nàng cứng đờ vài giây, mắt thấy một bàn tay của hắn đang sờ tới, không biết xui xẻo làm sao, rìa bàn tay nhẹ nhàng chạm vào trên đỉnh một ngọn núi của nàng ——

Hai người đều sững lại, Cố Tích Cửu đột nhiên đẩy cái tay kia của hắn ra: "Ngươi —— ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Khuôn mặt nàng vốn dĩ không còn chút máu vì đau, nhưng bây giờ hai má lại không nhịn được nóng bừng lên.

Đế Phất Y lật cổ tay, ngược lại chế trụ đôi tay của nàng. Nàng không còn sức lực, hai tay không thể thoát khỏi một bàn tay nắm chặt của hắn.

Đế Phất Y nói giọng lạnh lùng, hờ hững: "Thương thế của ngươi là ngoại thương, ngươi sợ bổn tọa nhìn thấy, nhưng không thể không cho bổn tọa chạm vào, đúng không? Bổn tọa đang chữa thương cho ngươi, ngươi cho rằng ta muốn lợi dụng ngươi?"

Cơ thể phát triển hoàn hảo không hề che chắn bày ra ở trước mặt hắn, cho dù hắn bịt đôi mắt lại, Cố Tích Cửu vẫn cảm thấy xấu hổ. Nàng nắm chặt ngón tay: "Nhất định phải cởi quần áo?"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com