Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 705: Hiện tại không đẩy ta ra?



Cố Tích Cửu: "......"

Long Tư Dạ nhíu mày: "Đế Phất Y, đừng nói đùa nữa! Ngươi đã nói, ngươi đưa ra điều kiện kia là vì muốn nàng hộc máu, hiện tại nàng đã hộc máu ra rồi, ngươi không cần tiếp tục......"

"Khiến nàng hộc máu chỉ là một chuyện, nhưng điều kiện kia cũng là thật." Đế Phất Y ngắt lời hắn.

Long Tư Dạ tức giận: "Ngươi......"

Đế Phất Y lạnh lùng nói: "Bổn tọa chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, nếu phải tốn sức cứu người, đương nhiên các ngươi cũng cần phải trả giá tương ứng với điều kiện.

Long Tư Dạ ngừng lại một chút: "Đế Phất Y, ngươi còn có điều kiện thứ hai hay không? Hãy xem như nể tình nhiều năm giữa ngươi và ta......"

Ánh mắt Đế Phất Y rốt cuộc chuyển hướng về phía hắn: "Ngươi và ta có giao tình ư?"

Long Tư Dạ: "...... Ngươi......"

Đế Phất Y cười khẽ, đáy mắt lạnh như băng lại giống như trào phúng: "Được rồi, dù sao bổn tọa cũng quen biết ngươi vài thập niên. Ta sẽ bán cho ngươi một chút mặt mũi, có thể có điều kiện thứ hai, có đồng ý hay không thì tuỳ ngươi."

Con ngươi Long Tư Dạ sáng ngời: "Điều kiện gì?"

"Ngươi đồng ý với bổn tọa, cả đời này sẽ không cưới nàng!" Ngón tay Đế Phất Y chỉ thẳng vào Cố Tích Cửu.

Long Tư Dạ: "......" Hắn choáng váng: "Vì...... Vì sao?"

Cố Tích Cửu bị sốc giống như bị sét đánh quên đau, nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, nhất thời nói không nên lời.

Đế Phất Y liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, thờ ơ nói: "Không có vì sao. Người mà bổn tọa không chiếm được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được."

"Đế Phất Y, ngươi không thể ích kỷ như vậy...... Hãy đổi một điều kiện khác!"

Long Tư Dạ tức giận, hắn thật vất vả mới cởi bỏ được hết hiểu lầm với Cố Tích Cửu, thật sự vất vả lắm mới khiến nàng một lần nữa tiếp nhận hắn, hiện tại Đế Phất Y yêu cầu thế này với hắn mà nói, không khác gì đánh đòn cảnh cáo với hắn! Cây gậy này còn là một cây Lang Nha bổng ——

"Hoặc là, nàng gả cho ta! Hoặc là, ngươi cả đời không thể cưới nàng! Chỉ có hai điều kiện này cho các ngươi lựa chọn!" Đế Phất Y không hề có ý châm chước. Hắn nhìn chằm chằm vào Long Tư Dạ: "Nàng sẽ trở thành một người bình thường hay là một phế nhân, hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi!"

......

Long Tư Dạ tức giận đến nỗi đôi tay run rẩy, nhưng lại không thể làm gì được. Sắc mặt hắn tái nhợt đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Đế Phất Y: "Ta không ngờ ngươi sẽ đê tiện như thế!"

Đế Phất Y cười khẽ, lười phản bác lại, nheo mắt nhìn xuống Cố Tích Cửu.

Nàng rất đau, mồ hôi vẫn không ngừng theo thái dương chảy xuống phía dưới. Nàng cắn chặt môi, không phát ra một tiếng rên rỉ nào. Cánh môi đã bị nàng cắn cho rướm máu......

Hắn đột nhiên dời ánh mắt đi, cười đáng ghét hơn: "Như thế nào? Ngươi thà rằng để nàng trở thành phế nhân?" Sau đó hắn lại nhìn nhìn đồng hồ cát nơi góc phòng: "Đã qua nửa khắc......"

Cố Tích Cửu xen vào: "Nếu...... ta thà rằng trở thành phế nhân cũng muốn gả cho hắn thì sao?"

Đôi mắt Đế Phất Y run rẩy một chút, nhưng hắn không để ý tới nàng, chỉ nhìn Long Tư Dạ: "Ta đếm một hai ba, ngươi nếu không đồng ý, ta sẽ......"

"Ta đồng ý!" Long Tư Dạ cuối cùng cũng nói ra câu này, nặng nề giống như ngàn cân, khiến hắn gần như cảm thấy kiệt sức.

......

"Đế Phất Y, ngươi nhất định phải cứu được nàng!" Đây là lời mà Long Tư Dạ lưu lại trước khi rời đi.

Hắn cuối cùng bước đi ra ngoài, bóng dáng hiu quạnh.

Trong nhà chỉ còn lại Cố Tích Cửu và Đế Phất Y.

Cố Tích Cửu vốn nửa nằm ở trong lòng Long Tư Dạ, hiện tại Đế Phất Y đã thay thế vị trí của Long Tư Dạ, một cánh tay nửa ôm lấy nàng.

Hai người cực kỳ gần nhau, không hề có khoảng cách, có thể nghe được hơi thở của nhau.

Nhưng hai người dường như rất xa nhau, như trời và đất.

Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, yên tĩnh như hoa, tao nhã như dược. Nàng đã từng rất tham luyến, nhưng hiện tại lại không muốn ngửi dù chỉ một giây......

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com