Chẳng lẽ hắn muốn cả hoa hồng trắng lẫn hoa hồng đỏ, đêm qua thu phục Vân Thanh La, hôm nay lại muốn thu phục Cố Tích Cửu nàng ư? Sau đó ôm cả hai mỹ nhân về?
Cặn bã! Đồ cặn bã ~!
Cố Tích Cửu hiện tại đau đến nỗi không có sức lực, nếu nàng có một chút sức lực cũng muốn dang chân ra đá bay người này, khiến hắn lăn càng xa càng tốt!
Long Tư Dạ nhíu chặt lông mày:" Đế Phất Y, hiện tại không phải là lúc nói giỡn!"
Nụ cười trên môi Đế Phất Y biến mất, lạnh lùng thốt: "Bổn tọa cũng không nói giỡn với các ngươi!"
"Nhưng vì sao lại là nàng? Đế Phất Y, với điều kiện của ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không được? Vì sao phải ép nàng vào lúc này? Ngươi biết rõ nàng không yêu ngươi, ngươi cũng không yêu nàng, hà tất phải làm khó người khác?" Long Tư Dạ nắm chặt tay.
"Long tông chủ, bổn tọa yêu hay không yêu nàng không liên quan tới ngươi! Đối với chuyện vì sao lại là nàng......" Ánh mắt Đế Phất Y dừng ở trên khuôn mặt Cố Tích Cửu, nhẹ nhàng cười: "Có lẽ ta thích nàng thì sao?"
Có lẽ?
Cố Tích Cửu cảm thấy sự tức giận đang dâng lên trên đầu, nàng hít vào một hơi thật sâu, phớt lờ cảm giác đau đớn do vết cắt giữa ngực và bụng, nói từng câu từng chữ: "Đế Phất Y, ta - quyết - sẽ -không - gả - cho - ngươi! Ta - thà - nguyện - thành - phế - vật! Tầm - thường - cả - đời!"
Nụ cười của Đế Phất Y dường như cứng lại ở trên khóe môi: "Ghét bổn tọa như vậy?"
"Đúng!" Nàng trả lời không chút do dự.
Đế Phất Y đời này vẫn luôn tự tìm niềm vui để tống cổ cuộc sống nhàm chán, đây vẫn là lần đầu tiên tìm ngược.
Nụ cười trên khóe môi hắn một lần nữa nở rộ, giơ tay khẽ vuốt cằm nhìn nàng: "Hừm, có chí khí...... Nhưng làm sao bây giờ? Ta dường như càng muốn có được ngươi."
Cố Tích Cửu dùng hết sức giơ tay lên, muốn gạt ngang như móng sói: "Muốn có ta? Đế Phất Y, ngươi không sợ có ngày ta sẽ giết ngươi ở bên gối hay sao?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, biến thành quỷ cũng vẫn phong lưu, không phải hay sao? Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng không có bản lĩnh đó." Đế Phất Y dường như không thèm để ý, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt đẹp của nàng: "Cố Tích Cửu, hiện tại ngươi không có lựa chọn!"
Cố Tích Cửu cực kỳ tức giận, sắc mặt nàng tái mét, phun ra một búng máu ——
Long Tư Dạ hoảng sợ: "Tích Cửu!"
Động tác này đã ảnh hưởng đến vết thương, Cố Tích Cửu nhất thời đau đớn đến nỗi chết đi sống lại, cơ thể không ngừng run rẩy ở trong lòng ngực Long Tư Dạ.
Đế Phất Y lao tới, ngón tay nhanh như điện, trong chớp mắt đã điểm bảy tám huyệt đạo ở trên người nàng.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, Long Tư Dạ căn bản không kịp cản, tức giận trừng mắt với hắn: "Ngươi làm gì vậy?!"
Đế Phất Y hơi lui về phía sau một bước, nói giọng lạnh lùng: "Nàng phun ra một ngụm máu sẽ tốt hơn rất nhiều. Lúc trước nàng vẫn luôn nhịn xuống, vì thế nên miệng vết thương mới đau đớn như thế."
Long Tư Dạ: "...... Ngươi nói là thật hay giả?"
Đế Phất Y mặc kệ hắn, ánh mắt dừng ở trên mặt Cố Tích Cửu: "Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?" Giọng điệu của hắn hiếm khi đứng đắn như thế.
Cố Tích Cửu ngây người vài giây, theo bản năng cảm ứng trên người một chút, dường như đau đớn chỗ ngực thật sự giảm đi một chút, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều.
Long Tư Dạ nhìn biểu cảm trên mặt Cố Tích Cửu, cũng biết nàng đã khá hơn nhiều, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vừa rồi ngươi nói đáng giận như vậy, là vì muốn kích động nàng hộc máu?"
Đế Phất Y nói giọng hờ hững: "Nếu nàng không phun ra bụm máu này, đoán chừng thần tiên cũng không cứu được nàng."
Thì ra vừa rồi hắn nói những lời khốn nạn đó là vì muốn nàng tức đến mức hộc máu. Cố Tích Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn hắn: "Vậy tiếp theo phải làm gì?"
Đế Phất Y nhướng mày, dường như cảm thấy nàng vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn: "Tiếp theo đương nhiên là đồng ý với điều kiện của ta, sau đó ta mới có thể cứu ngươi a."