Ngay cả Long Tư Dạ cũng không thể hoàn toàn bác bỏ những gì hắn nói.
Vạn nhất những gì Đế Phất Y nói chính là sự thật thì sao?!
Hắn không thể mạo hiểm mạng sống của Cố Tích Cửu!
Nhưng cứ từ bỏ như vậy? Để nàng hoàn toàn biến thành phế nhân?
Đừng nói bản thân nàng không cam lòng, hắn cũng không cam lòng!
Hắn có thể không quan tâm nàng có phải là phế tài hay không, có thể không không quan tâm tới vết bớt rất nhỏ ở trên mặt nàng, nhưng hắn lại không thể không quan tâm tới chuyện, nàng không thể kéo dài sinh mệnh......
Một khi nàng trở thành phế vật tuyệt đối, đương nhiên sẽ không thể tu luyện lại linh lực được nữa. Nếu không có linh lực, nàng sẽ không thể tu luyện thuật trường sinh, nàng sẽ giống như người bình thường, nhiều nhất chỉ sống được 80 tuổi, sau đó biến thành bà lão rồi chết đi......
Hắn không thể chấp nhận điều này!
Hắn siết chặt ngón tay. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy y thuật của mình vẫn chưa đủ mạnh. Hiện tại mắt thấy người thương như thế, hắn lại bất lực ——
"Long Tư Dạ, bổn tọa muốn xác định lại một lần nữa, hiện tại ngươi cũng không có cách nào lấy thanh kiếm này ra trong nửa canh giờ?" Đế Phất Y gián đoạn suy nghĩ tự trách ở trong lòng hắn.
Long Tư Dạ lắc đầu: "Không...... không thể."
Đế Phất Y lại nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Ngươi không muốn trở thành phế vật, đúng không?"
Vô nghĩa!
Cố Tích Cửu hơi nhấp môi không đáp.
"Bổn tọa có cách cứu nàng!" Đế Phất Y nhẹ nhàng hít một hơi, ném ra một quả bom.
Hai người trên giường cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cách gì?" Long Tư Dạ vội vàng hỏi.
Đế Phất Y nhìn hai người đang dựa vào nhau, trong đáy mắt dường như hiện lên một chút u oán: "Không cần quan tâm bổn tọa dùng cách gì, tóm lại bổn tọa có thể khiến nàng khôi phục như thường là được. Tuy nhiên, nếu muốn bổn tọa ra tay, bổn tọa cũng có điều kiện. Các ngươi đồng ý bổn tọa sẽ lập tức ra tay. Nếu như không đồng ý thì bổn tọa sẽ lập tức rời đi, sẽ không nhúng tay tương trợ nữa!"
Hai người kia hiển nhiên không ngờ rằng đúng ngay lúc này hắn sẽ đưa ra điều kiện, Cố Tích Cửu lập tức sững người.
Long Tư Dạ nhẹ nhàng hít một hơi rồi nói: "Đế Phất Y, lần này nàng bị thương thế này vốn dĩ do ngươi tạo thành! Nếu không phải ngươi nói ở trên đấu trường hai bên có thể liều mạng, đánh nhau bất kể sống chết, Vân Thanh La sao dám sử dụng loại kiếm này để tổn thương người?! Hiện tại ngươi có cách cứu Tích Cửu, còn muốn đưa ra điều kiện?"
Đế Phất Y trầm mặc một lát, khóe môi nở nụ cười: "Ngươi có thể tiếp tục nói lời vô nghĩa với ta. Ngươi và ta có thể trì hoãn, nhưng Cố Tích Cửu...... Nàng có thể trì hoãn hay sao? Hiện tại nàng đã bị thương hơn nửa khắc......"
Long Tư Dạ: "......"
Lúc này trong lòng Cố Tích Cửu không thể nói được có tư vị gì. Nàng biết Đế Phất Y rất đáng giận, chính tà cũng không có giới hạn, chỉ là không ngờ hắn lại vô liêm sỉ và máu lạnh như vậy......
Trong lòng nàng không thể nói là thất vọng hay là cái gì, dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: "Điều kiện gì?"
Đế Phất Y nhìn nàng, đương nhiên thu hết ánh mắt miệt thị và chán ghét của nàng vào trong đáy mắt. Trái tim hắn giống như bị vô số mũi kim châm mạnh, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười bất biến: "Ngươi gả cho ta!"
Cố Tích Cửu: "......"
Người này bị bệnh tâm thần đúng không?! Bị bệnh tâm thần đúng không?! Không ngờ lại ép hôn nàng đúng ngay lúc này!
Cố Tích Cửu dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần trừng hắn, chỉ phun ra hai chữ: "Nằm mơ!" Nếu như lễ Thất Tịch đêm qua hắn chạy tới cầu hôn nàng, có lẽ nàng sẽ cho rằng hắn thật tình thích nàng, vì thế bây giờ mới không từ thủ đoạn mà ép hôn nàng.
Nhưng sau buổi tối hôm qua, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm khi hắn lại cầu hôn nàng lần nữa!
Đêm qua người này còn ở bên cạnh Vân Thanh La tình chàng ý thiếp, hôm nay Vân Thanh La bị đánh đến nỗi chưa biết sống chết thế nào, hắn chẳng những không đi thăm nàng ta một chút, ngược lại muốn cưỡng ép nàng đồng ý với lời cầu hôn của hắn?
Não của hắn khác với người thường hay sao? Hắn rốt cuộc thích ai?